"Cậu tới đây làm gì?" ông Cố lạnh tanh nói.
"Ba à!" cô nói nhằm muốn ông không làm khó anh.
"Tiểu Lệ, con đưa tiểu Vĩnh lên phòng thay đồ đi." ba cô nói.
"Ba."
"Đi đi." ông kiên nhẫn nói.
Cô cũng không thể làm được gì đành phải đưa tiểu Vĩnh lên phòng, anh đứng sau cô đưa tay xoa nhẹ lưng của cô nhằm ám chỉ "yên tâm, em đừng có lo, chuyện này tôi giải quyết được".
Cô vẫn ôm một bụng lo lắng mà đi, không biết ba cô sẽ nói gì, làm gì, mọi điều đều có thể xảy ra nên không thể đoán được.
Sau khi cô lên lầu, ba cô mở lời khi thấy anh vẫn đứng ngoài cửa nhà:
"Cậu vào đi."
Nghe thấy lời ông Cố nói, anh gật đầu coi như lễ phép chào ông rồi mới bước vào.
"Hôm nay cậu đến đây là có chuyện gì?" ông hỏi thăm dò một cách lạnh lùng đúng với cái danh "Lão Cố" trong giới kinh doanh.
"Thưa ba, thưa mẹ, hôm nay con đến đây là để nói lời xin lỗi với ba mẹ, và con muốn xin phép ba mẹ cho con đón vợ con của con về." anh lễ phép nói.
"Tôi không phải ba cậu, vợ tôi cũng không phải mẹ cậu, con gái và cháu tôi càng không phải là vợ và con cậu, chúng ta chẳng có gì liên quan đến cậu, tôi nể tình bạn giữa tôi và ba cậu, mong cậu về cho." ông Cố nói thẳng.
"Ba, con biết trước đây là do con sai, con đã làm tổn thương đến Lệ nhi rất nhiều, bây giờ con đã rất hối hận, con muốn bù đắp cho Lệ nhi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-em-cho-toi-them-mot-co-hoi/909917/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.