Chẳng qua Ngôn Văn Hoa và chính mình mặc dù không thành, nhưng Ngôn Minh và Ngu Điềm có vẻ thỉnh thoảng vẫn có qua lại.
Lần này mở cửa nhìn thấy Ngôn Minh, Tống Xuân Hương cũng không quá bất ngờ, tuy rằng trong lòng vừa mới nhận tin dữ Ngu Điềm đang hẹn hò với một gã đàn ông lớn tuổi, nhưng ít nhiều vẫn lên được chút tinh thần, cười tươi với Ngôn Minh.
“Dì, cháu vừa hay tới thăm dì ạ.”
Ngôn Minh mặc quần áo tối màu, không khoác áo blouse trắng của bệnh viện, cả người anh nhìn càng có vẻ trưởng thành, cao ráo, khiến người khác không dễ lại gần, nhưng trong lòng Tống Xuân Hương vẫn sinh ra hảo cảm.
Bà mở cửa lớn hơn một chút, muốn mời Ngôn Minh vào nhà, lại phát hiện Ngôn Minh cũng không phải đi tay không mà tới, hai tay anh đều xách đầy đồ, dưới đất bên cạnh còn để vài thứ khác.
Tống Xuân Hương liếc mắt một cái liền thấy được đông trùng hạ thảo, linh chi, nhân sâm Mỹ, còn các loại mỹ phẩm dưỡng da xa xỉ.
Bà biết nhà Ngôn Minh có tiền, cũng biết đứa trẻ Ngôn Minh này là người tốt, nhưng…Thế này cũng quá nhiều đi?
Ngôn Minh lại rất điềm nhiên, dường như hết thảy đều là đương nhiên: “Dì, đây đều là đồ cháu mang đến, xin dì nhất định phải nhận lấy tâm ý này của con.”
Tống Xuân Hương trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngôn Minh đem từng món quà sang quý đó vào trong nhà. Một lát sau, bà mới phát ứng lại được, kêu Ngu Điềm đang đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597471/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.