Chương trước
Chương sau
Ngu Điềm không đem lời Ngôn Minh nói để trong lòng, gần đây cô đang tuyển trợ lý, vội mở rộng nghiệp vụ, bận chổng vó, nhưng nhìn phòng làm việc dần ra hình ra dáng cũng có cảm giác thành tựu.

Ngu Điềm sinh ra một chút tâm lý muốn khoe khoang, kêu vài lần muốn mẹ tới tham quan, nhưng mẹ cô sắp tân hôn nên nùng tình mật ý với lão Đới, nói đang chuẩn bị cho việc tái hôn, bận đi mua sắm ít đồ, thật sự không rảnh, chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho Ngu Điềm.

Nhưng Tề Tư Hạo có lần lại gặp được mẹ Ngu Điềm ở bệnh viện…

“Hôm nay gặp mẹ bà, dì ấy nói là bị bong gân cổ tay, tới để băng bó và lấy thuốc.”

Ngu Điềm nôn nóng: “Có nghiêm trọng không? Mẹ tôi đi một mình à?”

“Tôi hỏi dì, dì nói không sao, đi cùng đối tượng mới của mẹ bà, tôi thấy ông ấy rất lo lắng, toàn bộ quá trình đều một bước không rời, luôn đỡ dì. Sau đó tôi lại bận nên không tiếp tục nói chuyện với dì nữa.”

Ngu Điềm lập tức gọi điện thoại cho mẹ mình, muốn đi thăm, nhưng nữ sĩ Tống Xuân Hương từ chối…

“Mẹ không sao, chỉ là bị bong gân, con đang bận xây dựng sự nghiệp, đừng phân tâm vì mẹ. Mẹ đều tốt, mấy ngày nay đa phần ra ngoài đi mua sắm đồ dùng cho hôn lễ với lão Đới, con đừng tới làm gì cho mất công.”

Mặc dù có chút lo lắng, nhưng nghe mẹ nói có lão Đới ở bên, lại dựa theo cách nói của Tề Tư Hạo, đi khám bệnh cũng là lão Đới đi cùng, Ngu Điềm cũng coi như yên tâm, lại trò chuyện với mẹ vài câu, lúc này mới cúp máy.

**

Ngôn Minh gần đây rất bận, ngoại trừ đi làm bình thường thì Ngu Điềm còn tích cực tìm anh quay video phổ cập khoa học, cũng chiếm dụng phần lớn thời gian nghỉ ngơi của anh.

Chỉ là thời điểm phòng khám sắp sửa đóng cửa, anh lại gặp được một bệnh nhân đặc biệt.

Người đến đội mũ đeo kính râm, còn quàng khăn, đi cùng một người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ rất ân ái.

“Bác sĩ, vợ tôi mấy ngày nay thức khuya, sáng nay ngủ dậy hai mắt đột nhiên đỏ ngầu như thế này, rất khó chịu, có thể kê thuốc nhỏ mắt nào hay không?”

Ngôn Minh như thường lệ trả lời: “Tôi cần xem mắt của bệnh nhân một chút, tốt nhất là làm kiểm tra soi đáy mắt.”

Anh vốn không quá để ý, cho rằng chỉ cần làm kiểm tra thông thường nhưng chờ đến khi trên hệ thống máy tính hiển thị họ tên người bệnh, Ngôn Minh hơi chấn kinh.

Tống Xuân Hương.

Đây không phải cùng tên với mẹ Ngu Điềm sao?

Lại ngẩng đầu nhìn người bệnh, đối phương tháo kính râm xuống, hai mắt phiếm hồng, nét mặt vô cùng tiêu tụy, hòa tan cả vẻ lưu loát giỏi giang ban đầu của bà ấy, cho nên từ cái nhìn đầu tiên Ngôn Minh thậm chí còn chưa nhận ra.

Nhưng cũng không chỉ cùng tên, người tới chính xác là mẹ của Ngu Điềm.

“Dì là…”

Chỉ là Ngôn Minh vừa định mở miệng dò hỏi, Tống Xuân Hương đã cắt ngang anh trước: “Bác sĩ, đôi mắt này của tôi, đã đỏ đến tụ máu, rất khó chịu.”

Không biết có phải bị cảm hay không, giọng nói của Tống Xuân Hương hơi khàn, rất nhanh, bà ấy ho nhẹ một tiếng, không mở miệng nói chuyện nữa.

Hôm nay thời tiết rất oi bức, mặt trời như thiêu đốt, đội mũ và đeo kính thì Ngôn Minh có thể hiểu được, nhưng Tống Xuân Hương lại còn quàng khăn, cho dù vào tới phòng khám rồi cũng không có ý định tháo xuống, mà bản thân bà ấy cũng không lạnh, bởi vì Ngôn Minh có thể nhìn thấy trán và chóp mũi của bà ấy đang đổ mồ hôi, gương mặt bởi vì nóng mà đỏ lên.

Anh quan sát mặt Tống Xuân Hương, ngoại trừ mắt sưng đỏ ra thì cũng không có gì bất thường.

Tống Xuân Hương đương nhiên cũng nhận ra Ngôn Minh, nhưng khi ánh mắt Ngôn Minh lướt tới, Tống Xuân Hương lại rũ mắt xuống, biểu hiện rất căng thẳng, không biết vì nguyên nhân gì, không muốn tỏ ra quen biết với Ngôn Minh.

Ngôn Minh không ngốc, mắt nhìn người đàn ông bên cạnh Tống Xuân Hương, biết có lẽ là đối tượng tái hôn của mẹ trong miệng Ngu Điềm, mà chính mình là con trai của đối tượng xem mắt trước đó, trước mặt nhà trai tỏ ra quen biết, có lẽ chỉ khiến người ta cảm thấy xấu hổ.

Chỉ là Ngôn Minh vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhìn chăm chú Tống Xuân Hương, cố gắng nói chậm: “Mắt dì sao lại bị đỏ? Có vấn đề gì xảy ra không?”

Nhưng Tống Xuân Hương còn chưa kịp mở miệng, người đàn ông bên cạnh chủ động quan tâm thay Tống Xuân Hương trả lời: “Bác sĩ, là do mấy ngày hôm nay bà ấy thức đêm, ban ngày hay xem điện thoại, sử dụng mắt quá nhiều, cộng thêm mỗi ngày đều ăn lẩu nên nóng trong người, mắt mới thành ra như vậy. Cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bà ấy kêu khó chịu, tôi cũng thấy lo, nên mới tới bệnh viện khám. Không cần bác sĩ phải tốn công, hẳn là không có vấn đề gì lớn, có thể kê thuốc nhỏ mắt hay gì đó cho bà ấy không? Loại có tác dụng giảm ửng đỏ.”

Người đàn ông có vẻ rất quan tâm tới Tống Xuân Hương, thân phận rõ như ban ngày, chắc chắn là đối tượng tái hôn mà Ngu Điềm nói, nhưng sao Ngôn Minh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thức khuya và sử dụng mắt quá nhiều quả thực có thể dẫn đến triệu chứng mắt đỏ, cũng như các bệnh nhiễm trùng mắt khác, ví dụ viêm kết mạc, củng mạc mắt bị đỏ rất thường thấy, biểu hiện tương đối nhỏ đó là trong mắt có tơ máu hồng, nhưng hai mắt của Tống Xuân Hương bị đỏ rất nghiêm trọng, mà còn có một nguyên nhân khác có thể dẫn tới như vậy.

“Tôi làm kiểm tra đơn giản trước xem.” Ngôn Minh giơ đèn pin lên, ý bảo Tống Xuân Hương: “Ngẩng đầu lên cao một chút.”

Người đàn ông đi cùng Tống Xuân Hương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngôn Minh, như sợ xảy ra sai lầm nào.

Cũng may Ngôn Minh kiểm tra xong rất nhanh: “Được rồi, chắc là do thức đêm quá nhiều, vấn đề không lớn, tôi kê một đơn thuốc nhỏ mắt là ổn.” Anh nhìn vào mắt người đàn ông đi cùng Tống Xuân Hương: “Hai người ở chỗ này chờ tôi một lát.”

Ngôn Minh cười xin lỗi: “Máy in hết giấy rồi, tôi đi lấy giấy thay vào, sau đó đóng dấu đơn thuốc cho dì.”

Ngôn Minh nói xong, bình tĩnh đi ra khỏi phòng khám bệnh.

Nhưng vừa ra ngoài phòng, vẻ tự nhiên trên gương mặt anh hoàn toàn biến mất.

Mẹ của Ngu Điềm bị chảy máu củng mạc mắt không phải do thức khuya hay dị ứng, nhiễm trùng, mà là do ngoại lực tác động làm bị thương!

Lúc giả vẻ khám mắt yêu cầu đối phương ngẩng đầu, từ động tác ngẩng đầu Ngôn Minh có thể nhìn xuống phía dưới bên trong khăn quàng cổ, bất ngờ nhìn thấy vết bầm tím trên cổ của Tống Xuân Hương.

Rõ ràng là ai đó đã siết cổ bà ấy.

Mà củng mạc mắt đỏ lên, giọng nói khàn đi, đây đều là di chứng sau khi bị bóp cổ.

Nguyên nhân vấn đề về mắt cũng đúng như suy đoán cuối cùng của Ngôn Minh…bị thương do tác động bên ngoài.

Nếu là người hoàn toàn không biết gì cả, từ bên ngoài nhìn vào, người đàn ông cùng đi khám bệnh với Tống Xuân Hương có thể gọi là săn sóc và quan tâm hết mực, nhưng khi Ngôn Minh thấy được vết thương trên cổ Tống Xuân Hương, tất cả sự quan tâm trước đó cùng với hành vi cướp lời để nói đều trở nên vô cùng đáng sợ khủng bố.

Ngôn Minh lấy cớ máy in hết giấy nhằm tạm thời ổn định người đàn ông kia, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Ngu Điềm, hơn nữa còn báo cảnh sát.

Chỉ là vẫn chậm một bước.

Đợi Ngôn Minh quay trở lại phòng khám, định tiếp tục kéo dài thời gian thì đã trong phòng đã không thấy người đâu, ngồi trên ghế là bệnh nhân xếp hàng tiếp theo.

Bệnh nhân kế tiếp rất nhiệt tình: “Bác sĩ, cậu tìm bệnh nhân vừa rồi sao? Bọn họ nói có việc phải đi gấp, không chờ được. Dù sao cũng chỉ là kê thuốc nhỏ mắt, bọn họ nói ra hiệu thuốc mua cũng được, người đàn ông kia kéo vợ ông tata đi rồi.”

Ngôn Minh để người bệnh tiếp theo kia chờ một lát, tự mình đuổi theo ra đến bên ngoài khu khám ngoại trú, nhưng trong đại sảnh bệnh viện người đến người đi, đã sớm không còn thấy bóng dáng của Tống Xuân Hương và người đàn ông kia đâu nữa.

…………

**

Khi Tống Xuân Hương tới bệnh viện đã là mấy lượt khám cuối, Ngôn Minh khám xong cho những bệnh nhân còn lại, sau đó giải thích tình huống với cảnh sát, thời gian vừa gần sát, sau khi Ngu Điềm nhận được điện thoại của Ngôn Minh, cũng gấp gáp từ phòng làm việc chạy qua bên này.

Ngôn Minh  kể lại mọi chuyện anh nhìn thấy cho cô nghe.

Vẻ mặt Ngu Điềm nặng nề: “Cho nên anh nghi ngờ mẹ em bị tụ máu củng mạc là do bị người khác bóp cổ?”

“Ừ.”

Ngu Điềm đã một khoảng thời gian không gặp nữ sĩ Tống Xuân Hương rồi, gần đây cô bận chuyện xây dựng sự nghiệp, còn nữ sĩ Tống Xuân Hương lại nhiều lần lấy lý do bận bịu chuyện hôn lễ nên hai người không có thời gian gặp mặt.

Đây quả thật là chuyện chưa từng xảy ra trong quá khứ.

Ngu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Cô nhớ tới chuyện mấy hôm trước Tề Tư Hạo nhìn thấy tay mẹ cổ bị thương, lại nghe xong lời Ngôn Minh nói, thật sự không yên lòng.

“Em lập tức đi tìm mẹ!”

Chỉ là Ngu Điềm vừa mới xoay người, Ngôn Minh đã giữ cô lại, anh mím môi, bộ dáng có chút đau đầu: “Cô chờ tôi một lát.”

“Hả?”

“Chẳng lẽ cô tính đi một mình?” Ngôn Minh lộ ra vẻ mặt hết nói nổi: “Nếu tôi đoán không sai thì vị hôn phu của mẹ cô có thể có khuynh hướng bạo lực, một mình cô, định dùng lý lẽ thuyết phục người ta sao?”

“………..” 

Kết thúc khám ngoại trú buổi chiều Ngôn Minh vốn dĩ có thể tan tầm, nhưng nếu Ngu Điềm nhớ không nhầm thì…

“Nhưng mấy hôm trước không phải anh nói tối nay có việc bận à? Phải cùng ăn cơm với một nhà đối tượng xem mắt lần trước của ba anh đúng không?”

Ngôn Minh ngẩn người, như là mới nhớ ra, sau đó anh dời tầm mắt đi, bình tĩnh nói: “À, sát giờ hủy bỏ rồi, tối nay tôi không bận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.