Ngu Điềm rất muốn tê liệt chính mình, nhưng cuối cùng chuyện đó vẫn không xảy ra.
Nếu bản thân không ăn mặc tùy tiện chạy tới bệnh viện trực thuộc tản bộ thì Ngôn Minh cũng sẽ không nhìn thấy.
Có lẽ thật sự muốn giả vờ không quen biết Ngôn Minh nên tay chân Ngu Điềm dường như có ý thức tự chủ, để giảm bớt xấu hổ cho chủ nhân, hoặc cũng có thể do áp lực của các bác gái khiêu vũ xung quanh, Ngu Điềm vẫn kiên cường ngẩng đầu, căng da mặt nhảy tiếp thêm mười phút.
Nếu như Ngôn Minh hiểu lễ phép xã giao, dưới tình huống như vậy anh sẽ tự động rời đi.
Nhưng đáng tiếc Ngôn Minh không hiểu.
Cho đến thời điểm Ngu Điềm nhảy tới mệt mỏi thở dốc, cô vẫn nghe được âm thanh đáng giận lại vô cùng bình tĩnh của Ngôn Minh vang lên bên tai:
“Đừng nhảy nữa.”
“Cô nhảy chậm hơn người khác tận bốn nhịp.”
Người đàn ông đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn Ngu Điềm.
“……...”
Ngu Điềm làm công tác tâm lý, nghĩ đến chỗ tốt, ít nhất đây là một lần thành công ngẫu nhiên gặp được, hơn nữa còn là Ngôn Minh chủ động gọi cô, nói không chừng đây chính là tín hiệu tốt đẹp anh muốn kéo gần mối quan hệ giữa hai người.
Nghĩ như vậy, chút xấu hổ vừa rồi của Ngu Điềm liền tan biến hết.
Cô từ trong đội ngũ khiêu vũ quảng trường đi ra, giả bộ mới nhìn thấy Ngôn Minh, vui mừng nhiệt tình kêu lên: “Anh Ngôn Minh! Trùng hợp vậy! Anh vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-tu-bo-tri-lieu/3597378/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.