Chương trước
Chương sau
 

 

Thư Thanh Nhân thừa thế xông lên, nói: "Em nói, em căng thẳng hoàn toàn là vì em không có kinh nghiệm, anh và Tống Tuấn Hành ai tốt hơn, em không biết, không trả lời được."

Người đàn ông nghe cô bổ sung thêm câu này, trong nháy mắt cảm xúc mừng rỡ như điên bao phủ toàn bộ lý trí của anh, pháo hoa sặc sỡ đang nổ đôm đốp trong đầu của anh, có một làn gió ngọt ngào thổi qua tim anh, đuôi lông mày nhếch lên không giấu được ý cười trong đáy mắt. Đôi mắt anh sáng sực, môi mỏng khẽ nhếch lên, anh đờ người ra, nhưng càng nhìn giống như hồn anh bay mất luôn rồi.

Thư Thanh Nhân nhìn dáng vẻ ngây dại này của anh, không khỏi có chút xấu hổ, "Có cần phải ngạc nhiên như thế không?"

 

"Không phải ngạc nhiên," anh cắn ngón tay, dường như đang kiềm chế tiếng cười tràn ra từ trong cổ họng, "Chỉ là. . . Có chút vui mừng."

Anh kéo cô lại gần, lần lượt hôn lên chóp mũi, khóe miệng, rồi xuống cằm của cô, cuối cùng lại ôm cô thật chặt vào lòng, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Những chuyện trước đây của cô tất cả cũng đã đều là quá khứ rồi.

Từng kết hôn cũng được, có người đàn ông trước cũng không sao, nhưng từ nay về sau cô chỉ thuộc về một mình anh.

Thẩm Tư Ngạn không ngại quá khứ của cô, mà ngược lại anh mong chờ tương lai sau này anh có thể giúp cô vượt qua từng ký ức không vui trong quá khứ của cô, để cô hoàn toàn có thể buông xuống được khúc mắc trong lòng mình, không hề vướng bận bất kỳ cái gì để đón nhận anh.

Vừa rồi trong lúc ý loạn tình mê, anh bị dáng vẻ quyến rũ động lòng người kia của cô khiến cho đầu óc mất hết lý trí, động tác có chút thô bạo, chỉ lo thỏa mãn khát vọng của bản thân.

Anh híp mắt, không nhịn được nghĩ, dáng vẻ này của cô, có lẽ đã từng bị người đàn ông khác thấy.

 

Sự ghen tuông trong lòng anh dâng trào lên như cơn sóng thần dâng trào lên, đối với người phụ nữ mình thích anh luôn ngang ngược, lòng chiếm hữu độc tài, những điều này khiến anh không vui khi nghĩ đến cũng đã từng có người nhìn thấy vẻ đẹp này của cô.

Anh mà biết trước ở Đồng Châu có cô, có lẽ ngay từ khi cô đi du học ở Anh, anh đã theo đuổi cô ngay từ lúc đó rồi.

Là tại anh đến chậm một bước, anh không dám tức giận với cô, chỉ có thể tức giận bản thân quá chậm chạp.

Trước mặt người phụ nữ mình thích, người đàn ông bình thường luôn trầm ổn cũng sẽ trở nên vui buồn bất thường. Sự ích kỷ ẩn sâu bên trong cùng lòng chiếm hữu không kiềm chế được đều biểu hiện ra bên ngoài. Ở trên phương diện tình cảm Thẩm Tư Ngạn cũng là một người đàn ông rất đỗi bình thường, anh sẽ ghen tuông, sẽ buồn phiền, nhưng lại sợ nói cho cô biết, sợ cô biết anh để ý đến những điều này, cô sẽ không vui vẻ.

Cho đến khi anh nói bóng nói gió hỏi cô, giống như một đứa trẻ không chịu thua đòi kết quả, hy vọng rằng mình tốt hơn tất cả những người đàn ông cô từng gặp.

Như vậy mới có thể chắc chắn được trong lòng của cô, sau này sẽ chỉ có một mình hình bóng của anh, không người đàn ông nào có thể chen vào được.

"Nhân Nhân," anh đột nhiên mím môi, trong đôi mắt của anh hiện lên vẻ luống cuống, "Vừa rồi có phải anh làm đau em rồi không? Anh xin lỗi."

Thư Thanh Nhân có hơi xấu hổ trả lời câu hỏi này của anh.

Lúc anh hơi dùng sức một chút, thật ra vẫn khá ổn, cô run lên vì bản thân căng thẳng và ngượng ngùng thôi.

"À, vẫn ổn."

Anh đặt cô lên trên giường, "Anh sẽ nhẹ lại một chút, em đừng sợ."

Thật không may, khi anh đang tìm kiếm thứ gì đó, anh phát hiện trong nhà cô cơ bản không có cái kia.

Thẩm Tư Ngạn ôm trán, cắn răng mắng, "F*ck!"

Anh hôn người phụ nữ đang nằm trên giường một cái, sau đó một lần nữa mặc quần áo tử tế chuẩn bị xuống dưới lầu mua đồ.

Thư Thanh Nhân cũng có chút gấp gáp, ngượng ngùng cắn môi nhỏ giọng nói: "Hay là không cần đâu."

"Em ngoan nào, uống thuốc không tốt," anh thở dài, "Anh quay lại liền."

Sau khi người đàn ông xuống dưới lầu, anh lập tức mua hết Okamoto (hãng ba con sâu của Nhật) ở hiệu thuốc gần nhất. Cô nhân viên trẻ tuổi ở quầy thu nhân nhìn người đàn ông trẻ tuổi bình tĩnh trước mặt mình, cô gái đỏ mặt nhỏ giọng mời anh quét mã thanh toán.

Đến khi anh quay lại, anh chỉ xé một hộp, còn lại tất cả đều nhét vào tủ đầu giường của cô.

Thư Thanh Nhân hơi ngạc nhiên, "Anh mua nhiều như vậy, dùng đến khi nào mới hết?"

Người đàn ông cười lạnh, "Em xem thường anh đấy à?"

Lúc này Thư Thanh Nhân có chút sợ hãi rụt người về phía góc giường, nhưng mắc cá nhân bị người đàn ông tóm được, kéo cô trở lại gần anh.

Anh nhẹ nhàng nói: "Nếu đau thì cắn anh."

"Vậy không phải anh cũng sẽ đau à?" Cô không muốn.

"Anh không muốn để em chịu đau một mình," anh mút môi cô một cái, "Anh cùng đau với em."

Thư Thanh Nhân cắn môi, hai mắt chất chứa sóng nước dập dờn, "Vậy lát nữa anh đừng nói là em ngược đãi anh."

"Cứ việc đánh anh, anh cam tâm tình nguyện," anh cố nhịn dục vọng đang dâng trào, thở dài một hơi, "Cái này gọi là có chết cũng phải làm quỷ phong lưu."

Trên giường nói loại thời thoại này, ám chỉ đã quá rõ ràng.

Thư Thanh Nhân hừ một tiếng, "Cũng không chết được."

Anh nhìn chằm chằm môi của cô, vừa hôn sâu như vậy, môi cô đã hơi sưng lên, màu hồng quyến rũ mê người. Anh lần nữa cúi người xuống, tùy ý ngậm mút đôi môi mềm mại của cô.

"Không chết," anh khẽ cười, "Nhưng không khác gì chết đi sống lại mấy đâu."

Sự thật đã chứng minh, thành ngữ chết đi sống lại này anh dùng rất đúng.

Thẩm Tư Ngạn rút hai tờ giấy lau chất lỏng óng ánh trên tay, sau đó vân vê được phụ nữ không còn chút sức lực nào từ trong chăn ra, giọng điệu rất dịu dàng, "Đừng xấu hổ, vẫn chưa xong đâu."

Thư Thanh Nhân ngay cả sức đẩy anh ra cũng không có.

Sau khi anh giúp cô lên đỉnh hai lần, sức lực của cô hoàn toàn bị hút cạn kiệt.

Cô không còn chút sức lực nào, nằm ở trên giường chầm chậm lấy lại hơi thở, Thẩm Tư Ngạn không tiếp tục dùng tay, đổi thành dùng môi ngậm lấy nơi ngọt ngào này.

Lần thứ ba, đổi cách mới.

Thư Thanh Nhân muốn giơ chân lên đạp anh ra, nhưng hai chân cô lúc này giống như dẫm lên bông, mọi giác quan trên người đều tập trung vào một chỗ. Viên Ngọc nơi hoa huyệt căng cứng dựng thẳng lên, đỏ đến mức chói mắt, dường như muốn đốt cháy ánh mắt của người đàn ông.

Sự trêu chọc điêu luyện của anh khiến cô nheo mắt lại, không kiềm chế được thốt ra tiếng rên rỉ mềm mại.

Thẩm Tư Ngạn liếm sạch mật ngọt dính trên môi, trán anh toát đầy mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu, giọng anh khàn đến mức dọa người, "Vừa rồi thoải mái không?"

Lập tức, một thoáng đau đớn ập đến, nhưng nhanh chóng bị nụ hôn dịu dàng của anh mang đi, chỉ còn lại sự thoải mái sung sướng và thỏa mãn.

Thẩm Tư Ngạn thật sự không chịu được dáng vẻ mềm mại quyến rũ này của cô, càng không chịu được cô ghé vào bên tai anh nỉ non cầu xin anh dừng lại. Chỉ có lần đầu anh muốn để cô cảm nhận được sự chậm rãi thoải mái, còn mấy lần sau đó anh đã không còn mềm lòng, dù thế nào cũng phải ngang ngược làm tới.

Anh hoàn toàn quên mất lúc đầu chính anh nói sẽ nhẹ nhàng, hành động bây giờ của anh không khác nào tự vả mặt không biết xấu hổ của mình.

Đêm nay cô bị anh làm cho chết đi sống lại mấy lần, khó khăn lắm mới nhặt về được một cái mạng.

Ánh mắt cô mơ hồ, còn chưa khôi phục lại được lý trí từ trong dư âm vừa rồi.

. . . . . . .

Màn đêm sâu thẳm, trong không khí ẩm ướt tràn đầy mùi hương cùng hương vị sền sệt.

Trong phòng chỉ để lại một ánh đèn mờ, Thư Thanh Nhân từ từ nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống tạo thành một bóng râm mờ nhạt dưới mí mắt.

Mặt của cô vẫn còn đỏ, cánh môi hơi sưng, vừa mê người vừa nhu thuận khiến người ta yêu thích không thôi.

Thẩm Tư Ngạn dựa trên thành lan can hút thuốc.

Hút hết một điếu, anh dập thuốc.

Sau khi hút xong anh quay lại vào phòng, anh ngồi xuống bên cạnh người con gái đang ngủ say, giúp cô gạt mấy sợi tóc lòa xòa trước trán.

Anh cứ ngồi vậy ngắm cô một lúc lâu, cuối cùng nghiêng người đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.

Thẩm Tư Ngạn vén chăn lên nằm xuống, vươn tay ra ôm cô vào trong ngực, sau đó thở ra một tiếng thỏa mãn.

Cô bị anh ôm rất chặt, theo phản xạ nhíu mày, đưa tay đẩy anh ra, quay người đưa lưng về phía anh.



"Dùng xong rồi quăng luôn?" Người đàn ông nhíu mày, không quan tâm hành động kháng cự của cô, lại kéo cô vào trong ngực của mình.

Cô lại vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi ngực anh.

"Không được nhúc nhích," anh trầm giọng nói với cô, "Nhanh chóng làm quen đi, sau này mỗi ngày anh đều phải ôm em ngủ."

Cũng không biết cô có nghe thấy hay không, chỉ thấy cô cựa quậy thêm hai lần vẫn không thoát ra được, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nhíu lông mày, dần dần chìm vào giấc ngủ.

***

Thư Thanh Nhân chậm rãi tình lại, việc đầu tiên sau khi lờ mờ tỉnh giấc là quay đầu sang tìm người đàn ông nằm bên cạnh,

Không có ai, ý thức của cô đột nhiên trở nên tỉnh táo, cô ngồi dậy, chăn từ trên vai cô trượt xuống, nhưng cô không rảnh quan tâm chuyện này, trong đầu cô đang nghĩ Thẩm Tư Ngạn đi đâu rồi.

"Tỉnh rồi?"

Thư Thanh Nhân nhìn về phía cửa phòng ngủ, người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề khoanh tay trước ngực dựa người lên cạnh cửa, chân dài eo hẹp, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai kiêu ngạo. Bên môi anh là nụ cười như có như không, cả người toát ra vẻ lười biếng tùy ý không thể miêu tả thành lời.

"Lại muốn một lần nữa sao?" Anh đi về phía cô, ngồi xuống giường, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống bên dưới.

Thư Thanh Nhân nhanh chóng kéo chăn lên che kín người mình, xây dựng một lá chắn chắc chắn.

Thẩm Tư Ngạn cười, "Được rồi, anh cũng đã nhìn thấy hết rồi, bây giờ có nhất thiết phải che lại nữa không?"

Cũng đúng.

Thư Thanh Nhân vuốt vuốt mái tóc, "Mấy giờ rồi ạ?"

"Gần mười một giờ rồi."

Thư Thanh Nhân bỗng mở to mắt, "Sao em ngủ lâu thế được?!"

Thẩm Tư Ngạn "À" một tiếng rồi nói, "Gần rạng sáng em mới ngủ, dậy muộn cũng là chuyện rất bình thường."

". . ."

Cô lười cùng anh đôi co, nhanh chóng rời giường chuẩn bị rửa mặt, buổi tối hôm nay là tiệc sinh nhật của cô, cô còn phải nhanh chóng đến khách sạn chuẩn bị.

May là bây giờ thời tiết đã chuyển lạnh, cô quấn khăn quàng cổ, người khác sẽ không thấy được mấy dấu hôn trên cổ cô.

Lúc Thẩm Tư Ngạn đưa cô đến khách sạn, thấy cô không ngừng mân mê khăn quàng cổ của mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Bây giờ em che cũng vô dụng thôi," anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô, "Buổi tối em mặc lễ phục không thể đeo khăn quàng cổ được."

Ngụ ý của anh là, đừng che, dù sao cũng sẽ bị nhìn thấy thôi.

Thư Thanh Nhân suy sụp rên rỉ hai tiếng.

Nhưng cô không phải không có cách, đeo thêm mấy cọng dây chuyền, kim cương bắt mắt, toát lên vẻ giàu sang của tiền bạc.

Buổi tối, lúc diễn ra tiệc sinh nhật, Từ Thiến Diệp thấy trên cổ Thư Thanh Nhân đeo dây chuyền cô ấy tặng , không khỏi đắc ý hừ một tiếng, "Không phải nói không thích chơi trội sao? Bây giờ không phải vẫn đeo đấy à."

Thư Thanh Nhân cũng không có cách nào giải thích, sờ lên sợi dây chuyền, đành phải phụ họa theo Từ Thiến Diệp, khen ánh mắt của cô ấy rất tốt.

Từ Thiến Diệp thích nhất là nghe mấy lời nói lấy lòng như thế này, ngước cổ lên cười vô cùng huênh hoang.

"Nói không chừng quà của mình sẽ trở thành món quà cậu thích nhất thứ hai, xếp sau quà của chú Thư thôi." Từ Thiến Diệp tràn đầy tự tin nói, sau đó lại nhìn về phía tay của cô.

Thư Thanh Nhân thấy ánh mắt của Tư Thiến Diệp nhìn xuống tay cô, theo phản xạ kẹp tay lại giấu ra sau lưng.

Từ Thiến Diệp không hiểu hành động này của cô có ý gì, "Cậu giấu cái gì thế?"

Lúc này thư ký Trương đứng cách đó không xa đến gọi Thư Thanh Nhân, "Giám đốc Thư, đến lượt chị lên sân khấu phát biểu rồi."

"Đến liền." Thư Thanh Nhân thở phào một hơi, lập tức trả lời.

Thư Thanh Nhân nhận lấy micro, xách váy đi lên sân khấu.

Hôm nay cô đặc biệt bắt mắt ánh nhìn của mọi người, không chỉ với gương mặt xinh đẹp của mình, mà còn vì sợi dây chuyền kim cương trên cổ của cô, sợi dây chuyền đó còn chói sáng hơn cả ánh đèn sân khấu.

Khuôn mặt của cô được chiếu lên màn hình lớn.

So với tiệc sinh nhật năm ngoái, hôm nay cô mới chính thức trở thành nhân vật chính của buổi tiệc.

Từ Lâm nữ sĩ đứng dưới sân khấu mỉm cười nhìn cô phát biểu, trong mắt bà tràn đầy vẻ tự hào, bên tai thỉnh thoảng nghe thấy tiếng những người khác ca ngợi con gái của mình.

"Chuyện vui của thiên kim sắp tới rồi." Đột nhiên có người cầm ly rượu đến chúc mừng.

Từ Lâm không kịp hiểu người này đang nói gì, "Cái gì cơ?"

"Ai ôi, giám đốc Từ cũng không cần phải giả vờ không biết với tôi đâu, tôi thấy hết rồi," người kia tay cầm ly rượu chỉ về phía Thư Thanh Nhân đang đứng trên sân khấu phát biểu, "Hôm nay trên tay thiên kim có đeo một cái nhẫn, mặc dù đeo trên tay phải nhưng rõ ràng là nhẫn kim cương, đây còn không phải chuyện vui sắp đến rồi sao?"

Tình cờ là Từ Lâm đứng bên tay trái của Thư Thanh Nhân, bà nhìn theo hướng người kia chỉ.

Thư Thanh Nhân không phải người thuận tay trái, nhưng hôm nay cô lại cầm micro bằng tay trái, tay phải của cô duyên dáng để bên hông.

Từ Lâm biết trên cổ tay của cô vẫn luôn đeo vòng tay của Thư Bác Dương tặng cho cô, chỉ là hôm nay trên cổ tay mộc mạc của cô không đeo gì hết.

Ngược lại ngón giữa bên tay phải có đeo một chiếc nhẫn.

Bàn tay của Thư Thanh Nhân là bàn tay tiểu thư điển hình, chưa bao giờ phải làm việc nặng, từng ngón tay trắng muốt xinh đẹp, không có bất kỳ trang sức nào có thể lu mờ vẻ đẹp của bàn tay của cô, kể cả chiếc nhẫn vô cùng nổi bật cô đang đeo trên tay.

Chiếc nhẫn vô cùng đẹp, không phải loại kim cương bình thường, viên kim cương này phát ra ánh hồng lấp lánh.

Vốn dĩ Thư Thanh Nhân không muốn đeo, nhưng Thẩm Tư Ngạn cứ quấn lấy cô đòi cô phải đeo lên cho bằng được, anh còn nói màu hồng của kim cương này không hợp với cái vòng ngọc bích trên tay cô, bảo cô tháo ra.

Cô không muốn, Thẩm Tư Ngạn lập tức càu nhàu với cô, nói vòng tay bố cô tặng ngày nào cô cũng đeo rồi, đồ anh tặng cô không phải ngày nào cũng đeo được, chỉ có một ngày long trọng như thế này mới có dịp để đeo, để vòng tay chịu thiệt một xíu cô còn không chịu.

Thư Thanh Nhân ngẫm lại cũng thấy đúng, vậy nên cô tạm thời lấy tháo vòng tay ra, đeo chiếc nhẫn của anh lên.

Cô biết ống kính sẽ chiếu đến mình, nên lúc phát biểu cô cố ý đổi tay trái cầm micro.

Chỉ là cô đổi tay thế này ngược lại hấp dẫn sự chú ý của mọi người vào bàn tay phải của cô.

Thư Thanh Nhân phát biểu xong đang định xuống sân khấu, có người quản lý cấp cao của Hằng Tuấn đột nhiên giơ tay lên, nói có chuyện muốn hỏi cô.

"Chuyện gì thế?"

"Hôm nay là sinh nhật của giám đốc Thư, tại sao không dứt khoát thông báo thêm một tin vui gấp bội luôn nhỉ," vị quản lý cấp cao kia nói, "Giám đốc Thư đừng giấu tay phải của mình đi nữa, chúng tôi đều thấy hết rồi."

Thư Thanh Nhân còn chưa kịp che lại, ống kính đã rất nhanh đổ dồn vào tay phải của cô.

cái nhẫn kim cương hồng to bằng quả trứng cút nhỏ bị phóng đại lên màn hình đằng sau lưng Thư Thanh Nhân.

Sảnh tiệc lập tức xuất hiện những tiếng hô ngạc nhiên.

"Mẹ nó!"

"Oa!!!!"

"Chiếc nhẫn kia lớn thế!"

"Mợ nhà nó viên kim cương kia phải lớn bằng trứng chim mất."

Có người tinh mắt nhận ra, "Đây không phải "Ngôi sao hồng" trước đó bán đấu giá ở Hồng Kông sao?"

"!!!!!!!!!!"

Tất cả mọi người đều vô cùng chờ đợi nhìn về phía giám đốc Thư đang đứng ở trên sân khấu.

Thư Thanh Nhân kiên trì nói: "Chiếc nhẫn này không có hàm nghĩa gì khác, mọi người đừng hiểu lầm."

Cô còn chưa kịp trả lại micro đã vội vàng đi xuống sân khấu.



Kết quả cô bị Từ Lâm nữ sĩ chặn lại, "Thanh Nhân, con và Tư Ngạn đều không định nói với mẹ một tiếng à?"

Ngay cả mẹ cũng hiểu lầm, Thư Thanh Nhân hết được chối cãi, chỉ có thể không ngừng nói, con không có.

Cô tức giận tháo nhẫn xuống, nhưng cô có lấy nhẫn xuống cũng đã quá muộn rồi, cảnh quay cận cảnh vừa rồi sẽ sớm lan truyền trên mạng.

Lần này sẽ không chỉ đơn giản là một cơn bão trên diễn đàn. Trong cuộc đấu giá gần đây, một người đàn ông giàu có bí ẩn nào đó đã bỏ ra hơn 500 triệu đô la Hồng Kông để mua "Ngôi sao hồng". Không ai biết người mua viên kim cương đó là ai, cũng không ai biết viên kim cương "Ngôi sao hồng" với trị giá trên trời này sẽ được dùng để làm gì.

Tất cả mọi người đều muốn biết người mua viên kim cương được viết trên tiên đề bài báo "Người thần bí mua "Ngôi sao hồng" 59.6 carat, với giá kỷ lục mới", rốt cuộc là người nào và viên kim cương "Ngôi sao hồng" này ở đâu.

Bây giờ đã tìm được, tin tức này trực tiếp thành tin nóng trên Weibo.

Viên kim cương "Ngôi sao hồng đang nằm trong tay tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Tuấn, mà vấn đề là rốt cuộc đây là Thư Thanh Nhân tự mua cho bản thân, hay là có người mua cho cô, vẫn còn là chuyện chưa có đáp án.

Thư Thanh Nhân vì tránh bị mọi người hỏi vấn đề này, vừa xuống đài cô lập tức tránh vào trong phòng nghỉ.

Bên ngoài một đống phóng viên nói muốn phỏng vấn cô, điện thoại cô không ngừng rung lên, bây giờ cô cơ bản không dám lên Weibo, cô sợ một khi lên đó sẽ nhìn thấy bản thân ở trên hotsearch.

Bộ phận quan hệ công chúng của Hằng Tuấn thật sự quá rác rưởi, một tập đoàn lớn như vậy mà chỉ có thể mặc cho mấy cái tin đó nằm trên đó mấy tiếng đồng hồ, không những không kéo xuống được ngược lại còn liên tục tăng lên.

Thư Thanh Nhân tìm Từ Lâm nữ sĩ phàn nàn với bà, kết quả Từ Lâm chỉ lạnh nhạt nói: "Đây là tin công khai chính diện tốt cho Hằng Tuấn, hơn nữa còn miễn phí, sao con lại muốn kéo tin này xuống?"

Thư Thanh Nhân không thể tin được nhìn mẹ mình, "Mẹ, mẹ là gian thương sao, ngay cả con gái mình cũng muốn trục lợi?"

"Con đừng có nói khó nghe như vậy chứ," Từ Lâm khoát tay, "Nếu như còn muốn kéo mấy cái tin đó xuống, thì gọi cho bên Bất Động Sản Bách Lâm bảo bên đó đi mà xử lý. Nói đi nói lại thì cái hot search này cũng là từ Tư Ngạn mà ra, ai bảo nó tốn nhiều tiền mua kim cương cho con."

Thư Thanh Nhân ngẫm lại cũng thấy đúng, đành phải gọi điện thoại cho Thẩm Tư Ngạn, muốn thương lượng với anh, nói là chiếc nhẫn này là cô mua, mặc dù như vậy có chút có lỗi với anh, nhưng vẫn tốt hơn cứ để mấy cái hot search cứ nằm chình ình trên đó.

Đợi một hồi không thấy Thẩm Tư Ngạn nhận điện thoại, không biết có phải anh ở ngoài kia bị phóng viên chặn lại rồi không.

Cô càng không thể biết được, sau khi cô vừa trốn vào trong phòng nghỉ, thư ký Trương Hách của cô trong nháy mắt trở thành người đáng tin cậy nhất trong buổi tiệc.

Cánh truyền thông được mời đến đều nhanh chóng dí micro lại gần miệng thư ký Trương.

Thư ký Trương chưa từng bị mọi người để ý như vậy, trong phút chốc có cảm giác vì được chú ý mà sinh ra sợ hãi, gương mặt thanh tú của cậu đỏ ửng, "Chuyện này, trong khoảng thời gian này giám đốc Thư không đi Hồng Kông, cũng không có mặt trong buổi đấu giá trước đó."

Phóng viên nhanh chóng hỏi: "Vậy "Ngôi sao hồng" trên tay giám đốc Thư không phải là do giám đốc Thư tự mình mua?"

"Không phải, chắc chắn không phải." Giọng điệu của thư ký Trương rất quả quyết.

Vậy chỉ có một khả năng, là được người khác tặng.

"Vậy xin hỏi anh có biết người tặng chiếc nhẫn có đính "Ngôi sao hồng" này là ai tặng cho giám đốc Thư không?"

Thư ký Trương nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ là bạn trai của giám đốc Thư tặng."

Đám phóng viên kinh hãi, "Bạn trai????"

Thư ký Trương vừa nói ra khỏi miệng mới phát hiện bản thân vừa nói hớ, ngoại trừ cậu ra không có người nào biết chuyện giám đốc Thư có bạn trai.

Có phải cậu đã nói sai cái gì rồi không?

Đám phóng viên chỉ cần biết nhiêu đây là đủ rồi, khoảng thời gian trước ở Hồng Kông, người đàn ông có mặt ở buổi đấu giá lại có quan hệ dây dưa không dứt với Thư Thanh Nhân chỉ có một mà thôi.

Thư ký Trương đã mất đi giá trị, phóng viên cùng những người cầm máy quay nhao nhao lao về phía người đàn ông kia.

Trương Hắc nhìn tai họa bất ngờ ập đến với giám đốc Thẩm, đột nhiên lại bị một đám phóng viên bao quanh, cậu thầm nghĩ lần này cậu lại đắc tội với giám đốc Thẩm rồi, có khi lần này giám đốc Thẩm sẽ không tiếp tục bỏ qua cho cậu nữa.

Vị trí thư ký no.1 này của cậu sắp không giữ được rồi.

Bên kia Thẩm Tư Ngạn đột nhiên bị vô vàn ánh đèn flash không ngừng chớp chớp khiến cho anh phải híp mắt lại.

Phóng viên trực tiếp hỏi viên kim cương "Ngôi sao hồng" kia có phải là anh mua hay không, anh nhíu mày, thoải mái thừa nhận.

"Vậy phải chăng anh đã tặng nó cho giám đốc Thư?"

Thẩm Tư Ngạn cười, "Không thì sao? Chẳng lẽ cô ấy mua lại từ tôi à?"

Mặc dù cô muốn mua, nhưng Thẩm Tư Ngạn hiển nhiên không cho cô cơ hội này.

"Vậy anh tặng viên kim cương "Ngôi sao hồng" này có ý nghĩa đặc biệt gì không?"

Thẩm Tư Ngạn kéo dài giọng, vừa thoải mái cười vừa ẩn ý, "Tặng kim cương còn có thể có ý nghĩa đặc biệt gì nữa?"

Anh cũng không nói thằng ra, khiến cho người khác cảm thấy cực kỳ mơ hồ, đây là chiêu anh thường dùng, nói chuyện chỉ nói một nửa.

Bây giờ người trong cuộc cũng đã lên tiếng rồi, chuyện còn lại thì tùy ý để đám phóng viên này tự mình phát huy.

Thẩm Tư Ngạn thẳng thừng từ chối những phỏng vấn sau đó, một đám người vây quanh anh hỏi cái này hỏi cái kia khiến anh có hơi mất kiên nhẫn. Anh thoát khỏi đám phóng viên định đi đến phòng nghỉ tìm đà điểu nhỏ họ Thư của mình, muốn nhìn xem lần này cô còn có thể trốn đi đâu được.

Nửa đường Thẩm Tư Ngạn bị thư ký Trương chặn lại, đối phương cúi người xin lỗi anh.

Thẩm Tư Ngạn cười híp mắt vỗ vỗ vai thư ký Trương, "Thư ký Trương, cảm ơn, không hổ là thư ký số một."

Thư ký Trương: "?"

Trong cuộc sống này thỉnh thoảng sẽ xảy ra những điều bạn không thể ngờ trước, cho bạn một niềm vui bất ngờ.

Thư ký Trương bỗng nhiên cảm thấy con đường thăng quan tiến chức của mình vô cùng sáng lạng.

***

Thư Thanh Nhân ở trong phòng nghỉ đang lướt Weibo, lướt lướt mấy cái liền thấy "Chuyện vui sắp tới", "Màn cầu hôn thần tiên", và cả dòng chữ vô cùng bắt mắt "người phụ nữ đời trước cứu vớt dải ngân hà".

[Ôi ôi ôi ôi ôi tôi thật sự cảm thấy chua lét lèn lẹt]

[Tại sao lại có người tốt số như vậy chứ]

[Chuyện của vị Thư tiểu thư này thành truyền kỳ luôn rồi, cưới người sau còn cao hơn người trước]

[Sự ghen tị này khiến bản chất con người tôi trở nên xấu xa]

Không biết tên đàn ông thối Thẩm Tư Ngạn này đã nói cái gì.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Thư Thanh Nhân nhìn thấy người đến là Thẩm Tư Ngạn, cô chạy lại muốn cắn anh một cái.

"Rốt cuộc anh đã nói gì với phóng viên thế hả?" Thư Thanh Nhân nghiến răng nghiến lợi: "Sao lại thành cầu hôn rồi?"

Thẩm Tư Ngạn vô tội chớp mắt mấy cái, "Anh không có nói chuyện cầu hôn, đừng đổ oan cho anh.'

". . ." Thư Thanh Nhân không còn lời nào để nói, "Vậy phải làm sao bây giờ? Anh bảo bọ phận quan hệ công chúng của các anh kéo mấy bài báo đó xuống đi."

"Xử lý mấy chuyện này tốn rất nhiều tiền," Thẩm Tư Ngạn hờ hững, bày ra dáng vẻ bất lực, "Chúng ta không thể lãng phí số tiền lớn như vậy được."

Tên đàn ông thối này, lúc hùng hổ hò hét mua bằng được viên kim cương này sao không thấy anh nói lãng phí tiền!

Thư Thanh Nhân giận đến mức cả cổ cũng đỏ cả lên, "Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Mặc kệ những lời đồn này lan truyền khắp nơi?"

"Nếu như em không muốn để cho đồn tiếp tục lan truyền," anh nhướng một bên lông mày, đưa ra một ý tưởng cho cô, "Anh có một cách, em có muốn nghe thử không?"

"Cách gì?"

Anh cúi người, lại gần nói bên tai cô: "Em đã từng nghe người ta nói lời đồn luôn chạy nhanh hơn sự thật chưa? Nếu như em biến chuyện đó thành sự thật, không phải rất nhanh có thể đè tin đồn xuống rồi sao?"

Hai mắt Thư Thanh Nhân trừng lớn, cô bị người đàn ông ôm lấy, ánh mắt anh nhìn cô chất chứa ý cười, "Nhân Nhân, em có muốn cân nhắc chuyện thật sự kết hôn với anh không?"

". . ."

Không biết xấu hổ.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.