Từ Lâm nghe thấy đứa con gái vẫn luôn bốc đồng của mình nói xin lỗi, trong lòng lại không hề cảm thấy được an ủi chút nào.
Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai mẹ con bọn họ thật sự có khoảng cách ngày càng xa nhau.
Lúc Thư Bác Dương còn sống, ông thường luôn thích trêu chọc nói hai mẹ con tính cách gần như giống nhau y đúc, chưa từng chịu thua, cũng không dễ dàng chịu cúi đầu.
Có lẽ thật sự bởi vì tính cách quá giống nhau, ngược lại không biết nên ở chung như thế nào.
Từ Lâm nhắm mắt, bỗng nhiên che ngực, bà cảm thấy tim đập nhanh hơn, sau khi bình tĩnh lại, mới nhẹ giọng hỏi cô: "Mặt còn đau không?"
"Không sao ạ," Thư Thanh Nhân hơi sờ vào má trái đang sưng lên, "Là tại con đáng đời."
Từ Lâm còn muốn nói thêm gì đó, lại không ngờ bị Thư Thanh Nhân nói trước, cô nhẹ giọng nói: "Bên bộ phận PR (Public Relation - quan hệ công chúng) con đã liên hệ trước với bọn họ rồi, chuyện này con sẽ chịu trách nhiệm giải quyết. Tết năm nay, bên nhà lớn của nhà họ Thư con không qua đâu, chờ mấy bác mấy chú bên đó hết giận rồi con sẽ đến cửa nói xin lỗi với bọn họ."
Cô nói xong những lời này rồi lại nói một tiếng xin lỗi, sau đó quay người mở cửa đi ra ngoài.
Từ Lâm để mặc cho cô đi, sắc mặt tái nhợt, trầm mặt miễn cưỡng vịn cái bàn ngồi xuống.
"Thanh Nhân."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-treo-cao/3326348/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.