Chương trước
Chương sau
 

Suy nghĩ muốn đùa dai của Tống Tuấn Hành dừng lại ở đây.

Anh ta đưa túi lại cho Thư Thanh Nhân, "Về nhà thôi."

Thư Thanh Nhân nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt phức tạp, "Không phải là anh đang đi công tác sao?"

 

Tống Tuấn Hành thản nhiên nói: "Công việc hoàn thành sớm, cho nên anh trở về."

Người này không yên tâm người vợ thân yêu một mình trong căn nhà trống rỗng, cho nên ngay khi kết thúc công việc đã không ngại mệt mỏi lập tức đội gió che mưa chạy về bên người vợ yêu dấu, bảo vệ hình tượng người chống tốt của mình.

Thư Thanh Nhân khịt mũi.

Từ Thiến Diệp không ngờ tối nay sẽ xảy ra tình huống này, cô nhìn một vòng căn phòng bao này, phát hiện đây không phải phòng cô chuẩn bị cho Thư Thanh Nhân.

Anh Mạc đã nói trước với cô, phòng bao này đã bị đám công tử kia đặt trước.

Hóa ra đây đúng là chuẩn bị cho Thẩm Tư Ngạn.

Cô nhóc này tám chín phần mười là đi nhầm vào phòng của người ta rồi, lý do tại sao hai người bọn họ ở cùng phòng đã quá rõ ràng.

 

Làm sao phòng bao mà cũng đi nhầm được cơ chứ.

Nhưng vẫn còn may là do đi nhầm, nếu không chuyện kia thật sự xảy ra thì...

Từ Thiến Diệp cũng chỉ là muốn bênh vực kẻ yếu, giúp Thư Thanh Nhân khuây khỏa, não bị úng nước mới có thể nghĩ ra ý tưởng này, nếu thật sự Thư Thanh Nhân làm chuyện kia thì sẽ xảy ra tai tiếng, Tống thị bên kia tạm thời chưa nhắc đến, cô và Thư Thanh Nhân có khả năng sẽ sớm kết thúc sinh mệnh quý giá trong tay Từ Lâm nữ sĩ.

Nghĩ đến đây, Từ Thiến Diệp thật biết ơn vì Thư Thanh Nhân đã đi nhầm phòng, nhận nhầm người.

"Nhân Nhân, cậu cùng chồng cậu về nhà trước đi." Từ Thiến Diệp nháy mắt mấy cái, "Còn lại để mình giải quyết."

Thư Thanh Nhân cũng không muốn ở lại chỗ này, buổi tối hôm nay có thể nói là đầu óc của cô và Từ Thiếp Diệp chập mạch rồi mới dám làm ra loại chuyện này.

Tống Tuấn Hành lại không phải người, cô cũng không tiện đi theo anh ta.

Cô liếc nhìn Thẩm Tư Ngạn.

Bây giờ cô chỉ cần nhìn thấy người đàn ông này là lại toát ra cảm giác xấu hổ từ tận lỗ chân lông.

Đầu óc cô choáng váng, cô nhanh chóng đảo mắt đi chỗ khác.

Tốt nhất là đời này đừng gặp lại nhau.

Thẩm Tư Ngạn cũng rất khó xử.

Anh nghĩ đến ánh mắt nóng bỏng ban nãy của bản thân, vì uống quá nhiều rượu, cảm giác lâng lâng làm anh thật sự cũng suýt muốn làm chuyện đó với cô, sau đó lại cùng cô đấu khẩu một mất một còn, nhất là khi vừa rồi Tống Tuấn Hành thẳng thừng vạch rõ mối quan hệ của bọn họ, càng khiến cho anh không biết nên làm thế nào.

Đời này tốt nhất là không nên gặp lại.

"Giám đốc Thẩm, hẹn gặp lại ở buổi đấu giá." Tống Tuấn Hành cong môi cười, lịch sự chào tạm biệt anh, "Tôi đi trước một bước, anh cứ từ từ chơi."

Thẩm Tư Ngạn miễn cưỡng gật đầu, "Ừ."

Sau đó anh cũng không muốn ở lại đây nữa, rời khỏi phòng bao trước.

Từ Thiến Diệp nghĩ, dù sao thì Thẩm Tư Ngạn cũng là họ hàng xa lắc xa lơ của mình, để cậu ta một mình ở đây rồi trực tiếp bỏ đi như vậy cũng không được hay cho lắm, vì vậy cô cũng đi theo ra khỏi phòng bao.

Trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng.

Thư Thanh Nhân không muốn về nhà cùng Tống Tuấn Hành, lạnh lùng hỏi anh ta: "Anh đến đây làm gì?"

"Đón em về nhà."

“Tôi không tự mình về nhà được à?"

"Nếu em chịu về nhà, anh đã không ở đây."

Thư Thanh Nhân hất cằm hỏi lại: "Sao nào? Có quy định bắt buộc tôi phải về nhà sao?"

Khi cô tức giận sẽ hùng hổ doạ người, Tống Tuấn Hành kết hôn với cô một năm, tuy rằng thời gian ở chung không nhiều nhưng cũng hiểu được phần nào tính tình của cô.

"Để em một mình xử lý chuyện kia, là lỗi của anh." Tống Tuấn Hành nhìn cô, kiên nhẫn xin lỗi, "Về nhà đi."

Thư Thanh Nhân không kìm được liếc anh ta một cái, "Muộn rồi, nói gì cũng vô ích."

Cô tự nhủ phải nhịn xuống, nếu cô tỏ ra tức giận chẳng khác gì có vẻ cô thực sự quan tâm đến chuyện đó.

Thư Thanh Nhân không muốn để ý đến anh ta, nhấc chân rời đi trước, thái độ tỏ vẻ không muốn đi song song cùng Tống Tuấn Hành nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn không hiểu suy nghĩ đó, trực tiếp nắm lấy tay cô từ phía sau .

Cô bỗng cảm thấy bối rối, theo bản năng muốn hất tay anh ta ra, "Anh làm gì thế?"

"Làm ra vẻ cần làm." Tống Tuấn Hành trầm giọng nói, bàn tay nắm lấy tay cô càng thêm chặt, "Cũng không thể để cho người ta cảm thấy hai chúng ta đang cãi nhau được."

Hai người đều làm mặt lạnh giữ tư thế nắm tay thân mật này đi ra khỏi câu lạc bộ.

Tống Tuấn Hành tự mình đến đón bà xã chuẩn bị Hồng Hạnh vượt tường.

Không hề tức giận, cũng không có đau khổ buồn phiền, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ đó, giống như anh ta chỉ đơn giản là đến đón người thôi vậy.

Quan hệ như vậy, những người khác cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, chế giễu hai câu rồi cũng bỏ qua một bên.

Thẩm Tư Ngạn ngồi trên ghế dài nhìn bóng lưng hai vợ chồng này rời đi, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Vậy mà Tống Tuấn Hành không hề hỏi lấy một câu tại sao tôi và vợ của anh ta ở cùng nhau?"



Từ Thiến Diệp ngồi ở một bên nhếch môi cười: "Làm sao anh ta lại quan tâm mấy chuyện này cơ chứ."

Thẩm Tư Ngạn thuận miệng hỏi: "Sao thế? Mối quan hệ thương mại hai bên cùng có lợi, không có tình cảm à?"

"Cậu đã nói là thương mại, mà trong thương mại tiền đứng vị trí hàng đầu, đã là tiền đầu tiên thì tình cảm là loại tình cảm gì chứ?"

"Cũng đúng." Thẩm Tư Ngạn cầm ly rượu lên, "Thảo nào cô muốn dẫn người đến đây tìm đàn ông."

Từ Thiếp Diệp bỗng dưng ngậm miệng, sau đó chắp hai tay trước ngực, thái độ cực kỳ thành khẩn, "Cậu đừng nói ra ngoài nhé, coi như tối hôm nay không có chuyện gì xảy ra."

Thẩm Tư Ngạn nhấp ngụm rượu, nghe vậy thì cắn cắn vành ly, lẩm bẩm: "Tối nay có xảy ra chuyện gì sao?"

Từ Thiến Diệp hiểu ý của anh, vui vẻ nâng ly, "Nào! Nâng ly! Hoanh nghênh cháu trai thân yêu của tôi đến Đồng Châu!"

Ngay cả ánh mắt Thẩm Tư Ngạn cũng không muốn bố thí cho người trưởng bối này, thái độ cực kỳ kiêu ngạo.

Nhưng Từ Thiến Diệp vẫn luôn là người có lòng bao dung lớn như biển cả, cô không hề để ý thái độ vô lễ của đứa cháu bất hiếu này, thấy cháu trai không nói lời nào, cô quyết định hỏi điều thắc mắc cuối cùng của mình: "Vậy hai người thực sự không xảy ra chuyện gì sao?"

Cho dù là giọng điệu hay biểu cảm của Thẩm Tư Ngạn cũng đều tỏa ra cảm giác kháng cự, "Không có."

Từ Thiến Diệp vẫn cảm thấy không yên tâm, dù sao thì trai đơn gái chiếc không ở ngoài sáng, bầu không khí lại tốt như vậy, hơn nữa ban đầu hai người cũng không biết đối phương là ai.

"Vậy cậu không có cảm giác gì với cô ấy à?"

"Có." Thẩm Tư Ngạn hừ lạnh, "Cảm giác muốn giết người diệt khẩu, có tính không?"

"..." Vậy xem ra thật sự không có chuyện gì xảy ra rồi, ngược lại còn ồn ào không mấy vui vẻ.

***

Sau khi về đến nhà, Thư Thanh Nhân và Tống Tuấn Hành cũng không cần phải tiếp tục duy trì dáng vẻ vợ chồng thân mật buồn cười đó nữa.

Người giúp việc vội vàng ra đón, sau đó hỏi có cần nấu bữa khuya cho hai người không.

"Không cần đâu," Thư Thanh Nhân lắc đầu, "Muộn rồi, cô đi nghỉ trước đi."

Người giúp việc nhìn qua Tống Tuấn Hành, "Tiên sinh, ngài trở lại sao không nói trước một tiếng."

"Quyết định vội vàng, cô bận gì thì cứ đi làm đi."

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Lần sau anh có làm ra cái chuyện tai tiếng gì thì tự mình đi mà giải quyết, đừng nghĩ tôi sẽ đi chùi đít giúp anh." Thư Thanh Nhân ném túi xách lên ghế sô pha, cô dựa người vào đệm êm, hai tay day huyệt Thái Dương, "Nếu không thì làm chuyện kín đáo một chút, đừng để liên lụy đến tôi."

Tống Tuấn Hành hỏi cô: "Ảnh chụp em cũng giải quyết luôn rồi?"

Thư Thanh Nhân nhắm mắt, giọng hơi tức giận, "Nếu không còn ai vào đây? Chờ đến khi mấy bức ảnh đó lên trang đầu của các diễn đàn bàn luận, tất cả mọi người chỉ vào mũi của tôi nói tôi không quản được chồng mình, hay là khen Tống Tuấn Hành anh được hưởng nhiều vợ, vợ lớn vợ bé đều có đủ đây?"

"Anh với cô ấy không có quan hệ gì hết."

Thư Thanh Nhân cười, "Không có quan hệ gì mà anh cùng với cô ta đi công viên?"

Tống Tuấn Hành tháo cà vạt xuống, thản nhiên nói: "Năm ngoái Phúc Bái thu mua hạng mục công viên giải trí trong dự án danh lam thắng cảnh, cho nên anh đến đó xem."

Chuyện này hiển nhiên không cần phải để tổng giám đốc như anh ta đặc biệt đến xem.

Nhưng Tống Tuấn Hành và em trai anh ta cạnh tranh cao thấp trong tối ngoài sáng, đi xem xét cũng không có gì lạ.

Thư Thanh Nhân mở mắt nhìn anh, "Vậy bức ảnh kia là chuyện thế nào?"

Tống Tuấn Hành tiếp tục giải thích: "Ở trong bữa tiệc tối anh có gặp cô ấy một lần, tình cờ gặp nhau," Dừng một chút anh lại hỏi, "Em còn muốn hỏi gì nữa không?"

Thư Thanh Nhân thầm mắng bản thân ngu ngốc, sao lại cứ bám lấy chuyện này hỏi mãi thế.

Giọng của cô có chút hoảng hốt, đứng dậy định đi chỗ khác, "Tôi đi tắm đây, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Thư Thanh Nhân không muốn nói tiếp nữa nhưng Tống Tuấn Hành lại có chuyện muốn hỏi cô.

"Thanh Nhân, em tức giận là vì anh để em giải quyết chuyện này một mình, hay là..."

Anh ta không bị tật cà lăm nhưng lúc này nói đến điểm mấu chốt lại nói không thành lời.

Thư Thanh Nhân nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, "Hay là cái gì?"

Tống Tuấn Hành bỗng nhiên bật cười, "Em biết anh muốn nói gì mà."

Anh ta đeo mắt kính nhưng cũng không thể che khuất ý cười trong mắt.

Thư Thanh Nhân hiếm khi thấy anh ta cười, cho dù thỉnh thoảng người này vui vẻ cũng chỉ lộ ra một chút biểu cảm mà người khác khó phát hiện.

"Tại sao tôi lại tức giận trong lòng anh phải hiểu rõ chứ," Thư Thanh Nhân lùi về sau vài bước, cố gắng duy trì giọng điệu kiêu ngạo thường ngày, "Tôi nói cho anh biết, chúng ta đã có hiệp ước với nhau. Những chuyện anh làm ở bên ngoài cũng không liên quan đến tôi, nhưng vì giữ lại mặt mũi của hai nhà, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện này, tôi cũng không muốn anh gây ra những tin tức tầm phào trên mạng rồi ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Thư chúng tôi."

Ý cười dưới đáy mắt Tống Tuấn Hành biến mất.

"Thì ra là thế."

Thư Thanh Nhân khẽ thở ra một hơi, lúc ra khỏi phòng khách cũng không quên cầm theo túi xách.

Tống Tuấn Hành nhìn cô đi vào trong phòng ngủ rồi đóng cửa lại, anh ta vẫn đứng đó một lúc lâu mới quay đi chỗ khác, nhìn về phía cây đàn cello dùng để làm vật trang trí trong phòng khách.

Cây đàn cello này là anh ta nhờ quan hệ quen biết nhiều người sau đó ra giá cao mới mua được từ tay một nhà sưu tập tài ba.

Anh ta không ngần ngại mua cây đàn này với giá cao, bây giờ nó cũng chỉ là vật trang trí trong phòng khách.

Nếu đổi lại là đàn piano hoặc nhạc cụ khác cả Thư Thanh Nhân và anh ta đều biết chơi, nó sẽ không rơi vào trạng thái bị phủ đầy bụi như thế này.

Nếu đã như vậy, vì sao trước đó lại muốn mua nó về.

Tống Tuấn Hành nhìn cây đàn thêm vài lần, bỗng chốc cảm thấy thật sự không cần thiết phải đặt cái thứ to xác này ở phòng khách để cản đường.

Trước kia anh ta thích ngắm nó đến ngẩn người, bây giờ anh ta dần dần cảm thấy thứ này mang một bầu không khí nặng nề, chết lặng, chăm chú nhìn lâu cũng không còn cảm giác gì nữa.



Ngồi máy bay liên tục thật sự rất mệt, lúc này mới được dừng chân nghỉ ngơi nhưng khi về đến nhà lại không thấy một bóng người nào.

Thật ra rất dễ đoán cô đang ở đâu, nếu như cô đang ở cùng chị họ Từ Thiến Diệp của mình thì chắc chắn là bọn họ đang ở chỗ mà chị họ thường hay đi.

Nhìn dáng vẻ đó của cô cũng đoán được cô đã uống rất nhiều rượu.

Lời nói của Thư Thanh Nhân quá gay gắt khiến những lời anh ta muốn hỏi đều nghẹn trong cổ họng.

Anh ta cởi áo khoác ra, lại cởi khuy măng sét vô cùng bắt mắt trên cổ tay, xắn tay áo lên đi vào phòng ngủ.

Thư Thanh Nhân đang ngồi trước bàn trang điểm.

Trên bàn có không ít chai lọ, cô đang bôi cái gì đó lên mặt, hai tay nhẹ nhàng xoa xoa, dần dần tạo thành một lớp bọt.

Tống Tuấn Hành không lên tiếng, yên lặng ngồi trên giường nhìn cô loay hoay với khuôn mặt của mình.

Thư Thanh Nhân nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của người đàn ông ngồi trên giường phản chiếu qua gương, không biết anh ta đang suy nghĩ gì.

Ánh mắt của bọn họ chạm nhau qua tấm gương.

Giọng của cô hơi không tự nhiên, cô hỏi anh ta: "Anh về gấp à?"

Tống Tuấn Hành gật đầu, "Đúng vậy."

"...Về gấp như vậy, có chuyện gì sao?"

Tống Tuấn Hành hơi lặng người, sau đó lại lắc đầu: "Không có."

Thư Thanh Nhân kiềm chế nỗi thất vọng trong lòng, "Ồ."

"Vì sao anh về sớm như vậy ư," Tống Tuấn Hành tự lẩm bầm, sau đó nhìn cô trong gương, "Có lẽ anh thực sự sợ em giận."

Phòng ngủ rất yên tĩnh, điều hòa trong phòng chạy rất êm, dường như cũng không có tạp âm gì, ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy.

Ánh đèn trần phòng ngủ màu vàng nhẹ nhàng chiếu xuống nền đá cẩm thạch, Thư Thanh Nhân lấy khăn mặt lau sạch bọt trên mặt mình.

Cô che mặt, hy vọng Tống Tuấn Hành có thể rời mau chóng rời đi, tùy tiện đi vệ sinh hoặc đi tắm cũng được, tóm lại chỉ cần không ở đây là được.

Không biết tại sao giọng đàn ông lại càng lúc càng gần, "Em dùng cái chai này để cạo râu à?"

Thư Thanh Nhân ngây người, bỏ khăn đang lau trên mặt xuống, phát hiện anh ta đang đứng cạnh mình.

Cô nhìn chai dầu tẩy trang còn chưa kịp đóng nắp ở trên bàn, sau đó bật cười.

Trên mặt Tống Tuấn Hành không có chút biểu cảm xấu hổ khi bị cô cười chút nào, anh ta chỉ nhìn nụ cười của cô, khóe môi cong lên cười theo.

"Đúng vậy," Thư Thanh Nhân cầm lấy dầu tẩy trang, xoay qua nhìn anh ta rồi nhướng mày, "Cũng có thể dùng để cạo râu, anh có muốn thử không?"

Tống Tuấn Hành không trả lời, Thư Thanh Nhân đã đứng lên nhường chỗ cho anh, "Ngồi đi, tôi bôi giúp anh."

Anh ta bị cận chứ không mù, anh ta có thể nhìn thấy rõ hàng chữ "Cleansing Oil" to đùng trên chai.

Còn vì sao anh ta lại tham gia trò đùa này, chỉ là do anh ta thấy bầu không khí vừa nãy thật sự có chút kỳ lạ.

Tống Tuấn Hành bình tĩnh ngồi xuống.

Thư Thanh Nhân tháo kính xuống giúp anh ta, sau đó trực tiếp thoa một ít dầu lên mặt.

Cô vui vẻ cười, "Cảm giác thế nào?"

Cảm giác như bôi một đống mỡ lên mặt, rất khó chịu.

Thư Thanh Nhân bắt đầu giúp anh ta bôi dầu tẩy trang lên mặt.

Khi cô chạm vào cằm của anh ta, cảm giác tay như bị đâm, nhưng để thực hiện được trò đùa dai của mình, cô mặc kệ anh ta có thật sự muốn cạo râu hay không.

Dầu tẩy trang này có mùi trái cây thoang thoảng, cô cúi xuống tùy ý chơi đùa trên mặt Tống Tuấn Hành, lại không mảy may nhận ra khoảng cách giữa bọn họ quá gần.

Sau khi cô tẩy trang lông mày và mắt cho anh ta, khuôn mặt anh ta phản chiếu trong đôi đồng tử màu nâu của cô.

Làn da này của cô, do hàng tháng bỏ cả đống tiền đi thẩm mỹ viện chăm sóc mới có thể nhìn từ khoảng cách gần như vậy mà không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì, Tống Tuấn Hành cảm thấy cô còn xinh đẹp hơn cả trước khi anh ta đi công tác.

Người đàn ông đột nhiên nhắm mắt lại, hơi nhíu mày, nhìn có vẻ bất an.

Thư Thanh Nhân tưởng anh ta mất kiên nhẫn nên dừng trò đùa trên tay lại, hơi lúng túng hỏi anh ta: "Anh làm gì mà lại tự dưng giả bộ không biết đây là dầu tẩy trang?"

Tống Tuấn Hành không ngốc, làm sao có thể thật sự không biết đây là cái gì được, đương nhiên Thư Thanh Nhân biết anh ta đang giả ngu.

Hai người trưởng thành làm ra hành động trẻ con, khi tỉnh táo lại càng cảm thấy trẻ con hơn.

Người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng: "Thẩm Tư Ngạn..."

Thư Thanh Nhân cho rằng anh ta đang muốn hỏi chuyện xảy ra tối này, trong lòng khẽ động.

Tống Tuấn Hành dừng lại một lúc lâu, đôi mắt cụp xuống, lông mi khẽ rung.

"...Thẩm Tư Ngạn không dễ đối phó," Tống Tuấn Hành mím môi, "Nếu có thể, em nói với mẹ một chút, để mẹ thổi gió bên phía nhà họ Từ. Bản thiết kế xây dựng khu trung tâm thương mại đã được một nửa rồi, anh không thể để mất hạng mục này được."

Tim Thư Thanh Nhân đang đập nhanh liên hồi, bỗng chuyển thành trạng thái tâm lặng như ao tù nước đọng.

Tác giả có lời muốn nói:

Vịt Vịt: Vừa về nhà đã thế này, vị trí nam phụ này tôi không có cách nào ngồi tiếp nữa rồi.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.