“Dao Dao, chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể sao?”
Coi không biết phải làm sao với anh cả. Anh là người đáng thương nhưng cô cũng chẳng thể ở bên cạnh anh được.
Nếu như anh đến sớm hơn một chút, có lẽ bây giờ cô cũng không phải đau khổ thế này.
“Em đã ăn trưa chưa?”
Cô định lên tiếng nói là “Rồi” nhưng bụng lại đột nhiên đánh trống ục ục khiến cho lời nói dối chưa kịp ra cửa miệng của cô ngưng lại.
“Em đang có thai không nên để bụng đói đâu. Cho phép được anh mời em bữa trưa hôm nay nhé.”
Thực ra lúc nãy đi quá vội cho nên Mộng Dao vẫn chưa ăn gì. Bây giờ không biết tại sao lại đột nhiên đói bụng. Cô đành đi vào trong quán ăn cùng với Từ Tuấn.
Cô còn chưa kịp nói gì thì anh gọi món hamburger bò với một phần mỳ Ý sốt Spaghetti rồi. Đó đều là những món ngày trước Mộng Dao rất thích ăn. Thậm chí anh còn dặn cho thêm nhiều rau mùi một chút vì cô rất thích ăn.
Thì ra anh vẫn luôn ghi nhớ hết tất cả những thói quen trước đây của cô. Thì ra đó là sự khác biệt giữa người được yêu và kẻ không được yêu.
Người yêu em, cho dù em không nói gì cả thì người đó vẫn luôn âm thầm ghi nhớ tất cả những thói quen và sở thích của em. Người không thích em, cho dù em có nói hết tất cả những chuyện em không thích, đối với người đó cũng chỉ giống như một câu chuyện cười nhạt nhẽo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479442/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.