Sau khi Tống Tri Hành từ trong phòng của Tiêu Khả đi ra, Tử Y đã đợi sẵn ở bên ngoài.
“Sao rồi?”
“Bác sĩ bảo vết thương của cô ấy không sao. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là được.”
“Vậy thì khi nào cô ta khỏe lại thì đuổi cô ra khỏi Tống gia đi.”
“Tại sao mẹ lại đuổi cô ấy đi chứ?”
“Bởi vì mẹ sẽ không giữ lại những người có tâm tư xấu xa ở trong Tống gia.”
Bởi vì bà biết nếu như giữ lại Tiêu Khả tương lai Tống gia sẽ không thể có một ngày nào yên ổn.
“Cô ấy đã làm gì sai chứ?”
“Tống Tri Hành, nhân lúc mọi chuyện còn chưa đi quá xa. Để cho Tiêu Khả rời đi đi!”
“Nhưng…”
Tống Tri Hành vốn dĩ còn định nói thêm, bởi vì anh cảm thấy Tiêu Khả chẳng làm gì sai cả. Vốn dĩ người làm sai là Mộng Dao, Tiêu Khả lại chịu tội mà không nói gì.
Lúc nãy ở trong phòng cô ta còn lên tiếng cầu xin Tống Tri Hành hãy tha thứ cho Mộng Dao kia mà. Người như vậy làm sao lại có tâm tư xấu xa kia chứ?
“Tống Tri Hành, lòng tốt không phải sử dụng như vậy. Có một số chuyện con nhìn thấy nhưng chưa chắc đã là sự thật.”
Bà biết nếu như tiếp tục, Tống Tri Hành sẽ phạm phải sai lầm giống như Tống Dịch. Hiểu lầm người con gái đang ở bên cạnh anh.
Cuối cùng đánh mất đi người đáng trân trọng. Có những người trân trọng cũng được, không trân trọng cũng không sao. Chẳng qua là khi rời đi họ sẽ không trở lại.
Tống Dịch là một ví dụ, cả đời vì một số hiểu lầm không kịp giải thích mà cả đời đánh mất đi Tử Y. Tử Y rất sợ quá khứ đó lại lần nữa lặp lại nơi Tống Tri Hành.
Cho nên lần này bà cương quyết không nhẹ nhàng với những kẻ rắp tâm phá hoại Tống gia mà bà hằng gìn giữ.
Ở bên trong phòng, Tiêu Khả áp tai lên cửa thì cũng đã nghe chuyện Tử Y muốn đuổi mình ra khỏi Tống gia.
Nhưng mà cô ta là ai chứ?
Một khi bẫy đã giăng ra thì không ai có thể ngăn cản cô ta được cả. Bây giờ mọi thứ đang từng bước đi theo đúng như trong kế hoạch của cô ta.
Những thứ cô ta đã muốn thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để có được nó.
Sau khi Tiêu Khả khỏe lại, Tống Tri Hành đành phải lựa lời để kêu cô ta rời đi. Anh còn hứa sẽ cho cô ta một số tiền lớn để đền bù và một căn hộ đứng tên cô ta. Nhưng Tiêu Khả vẫn như mọi lần, vẫn từ chối.
“Thiếu gia, tôi không cần gì từ cậu cả. Có thể phục vụ Tống gia đối với tôi đã là một sự may mắn. Tôi biết thiếu phu nhân không ưa gì tôi cả, cô ấy không muốn tôi ở đây. Nếu như cậu cảm thấy tôi ở đây làm cậu khó xử thì tôi sẵn sàng ra đi.”
Cô ta vừa nói vừa lấy tay lau đi nước mắt.
“Không có tôi bên cạnh, cậu nhớ phải ăn cơm đúng giờ đấy nhé. Nhớ phải luôn ăn khuya đúng giờ khi không có tôi bên cạnh. Không ai nấu món cánh gà cậu thích ăn nhất cho cậu, cậu có thể đến tìm tôi bất cứ khi nào cậu muốn.”
Những lời lẽ này của Tiêu Khả càng khiến cho Tống Tri Hành cảm thấy áy náy trong lòng. Cô không làm gì sai nhưng vẫn phải rời khỏi đây chỉ vì không biết Mộng Dao đã nói gì với Tử Y khiến cho bà có ác cảm với Tiêu Khả như vậy.
Tống Tri Hành không ngờ Mộng Dao lại là loại phụ nữ như vậy. Lúc trước anh nghĩ cô rất đáng thương nhưng xem ra không phải. Cô lại là loại người đầy rẫy thủ đoạn như vậy.
Ngay cả một cô gái mồ côi đáng thương mà cô cũng không tha.
Anh gật đầu đồng ý với Tiêu Khả, anh biết cô ta cũng là trẻ mồ côi nên vẫn đưa chìa khóa căn hộ cũ của mình lúc trước cho cô ta ở tạm. Khi nào cô ta tìm thấy công việc mới thì có thể dọn đi.
Sau khi Tiêu Khả dọn đi, Tống Tri Hành vì muốn tránh né nhìn thấy mặt Mộng Dao mà anh lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Mộng Dao lại trở về với cảnh phòng không gối chiếc, đêm nào cô cũng một mình bó gối ngồi chờ anh về. Nhưng thứ chờ đợi cô chỉ là sự im lặng và màn đêm thăm thẳm mà thôi.
Đây là cách anh trừng phạt cô vì những tội lỗi cô không hề gây ra ư?
Còn điều gì tồi tệ hơn chuyện chờ đợi một người trong vô vọng chứ?
Tàn nhẫn nhất chính là sự im lặng, nó giết chết lòng người qua thời gian. Nó còn khó chịu hơn cả là thà anh cứ trách móc cô, chửi bới cô để cô biết tại sao anh lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Anh thà tin một người ngoài cũng không chịu tin cô. Tại sao vậy? Chẳng lẽ trong lòng anh cô là loại phụ nữ độc ác như vậy sao?
Rõ ràng là Tiêu Khả rắp tâm hãm hại cô, cô chỉ là tự vệ, anh lại xem cô như là kẻ điên. Trên dưới Tống gia cũng sợ hãi mà xa lánh cô. Cô giống như một bóng ma tồn tại ở trong Tống gia vậy.
Hôm nay nhìn thấy món sườn xào chua ngọt mà anh thích nhất, cô lại chủ động muốn đem đến cho anh mặc dù Tử Y đã ngăn cản cô.
“Mộng Dao, bụng con đã lớn rồi. Không nên đi lại lung tung nữa, cơm đưa cho tài xế đưa đến cho Tri Hành là được rồi.”
“Dạ không sao đâu ạ. Hôm nay con muốn tự mình đưa cơm cho anh ấy ạ.”
Bất chấp sự ngăn cản của Tử Y, cô vẫn đi đến công ty gặp Tống Tri Hành. Khi Tống Tri Hành vừa nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng như ngàn tảng băng xuyên thấu qua tim.
“Đến đây làm gì?”
“Em… đến đưa cơm cho anh.”
“Chẳng phải tôi đã nói là không cần đến đây rồi hay sao? Tôi không ăn cơm không sạch sẽ.”
Không sạch sẽ? Ý anh là sao chứ?
Cơm do cô đưa đến anh lại cảm thấy không sạch sẽ sao? Cô đã làm gì sai mà chịu bị anh đối xử như vậy?
“Cơm canh một là em đem về hai là đem vứt sọt rác đi. Về đi, nơi này không phải là nơi em muốn đến thì đến.”
“Tống Tri Hành, anh có nhất thiết phải đối xử với em như vậy không? Anh… ghét em đến như vậy sao?”
“Phải.”
CÓ AI HÓNG EM BÃO 5 CHƯƠNG KHUM Ạ? CMT CHO EM BIẾT NHA.:3
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]