Chương trước
Chương sau
“Nếu như anh không đi thì tôi sẽ qua phòng khác ngủ.”

Nhìn thấy thái độ gay gắt của Mộng Dao, Tống Tri Hành càng cảm thấy bực bội. Đến phòng của anh mà cô cũng không cho anh ở sao?

“Được rồi, tôi ngủ ở sô pha là được chứ gì?”

Mộng Dao nhìn Tống Tri Hành đem chăn gối đến sô pha để nằm thì trong lòng lại cảm thấy hơi tội lỗi. Rõ ràng là cô chiếm mất chỗ phòng của anh, còn chiếm luôn cả giường của anh.

Đại thiếu gia như anh làm sao mà lại chịu ấm ức như vậy? Anh thực sự là vì con và vì cô nên mới làm như vậy sao?

Tống Tri Hành đứng cầm cái gối đi lại phía sô pha nằm xuống. Ghế sô pha nhỏ lại không để vừa với chiều cao của anh. Đôi chân của anh phải đan chéo một khoảng trong không trung. Nhìn vào cũng biết là anh không thoải mái khi ngủ trên sô pha chút nào.

Nhưng Tống Tri Hành vẫn nhắm mắt lại, anh chỉnh cái chăn một chút cho vừa người, sau đó lại vỗ tay một cái để tắt điện trong phòng.

“Được rồi ngủ sớm đi. Mai tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.”

Mộng Dao nghe anh nói mai lại dẫn cô đi bệnh viện thì trong lòng vô cùng lo lắng. Chẳng phải anh đã hứa là sẽ không bắt cô phá thai nữa rồi kia mà.

Sao bây giờ anh lại nuốt lời chứ?

“Tôi không đi. Chẳng phải anh đã hứa không bắt tôi phá thai nữa rồi hay sao?”

Lúc này Tống Tri Hành mới đột nhiên nhận ra là bản thân nói chuyện không được rõ ràng nên mới khiến cho cô hiểu nhầm ý của anh.

“Không phải, ngày mai tôi muốn đưa cô đi khám thai xem đứa bé có khỏe mạnh hay không?”

Mộng Dao nghe xong thì cũng phần nào hiểu được ý của anh. Lúc này cô mới biết mình đã hiểu lầm ý của anh nên liền thay đổi thái độ từ tức giận sang nhẹ nhõm hẳn.

“Anh… chấp nhận tôi là vì đứa bé này sao?”

“Anh rất thích nó à?”

“Ừm, đúng là tôi có chút luyến tiếc đứa trẻ này. Nhưng mà Phó Mộng Dao, cô tốt nhất là đừng có đem lòng yêu tôi, sẽ không có kết quả đâu. Đời này, tôi sẽ chỉ yêu mình Trình Ý mà thôi. Ngoài cô ấy ra, tôi không muốn yêu thêm một ai nữa.”

Mộng Dao biết chứ, cô đã biết rõ nó ngay từ đầu, rằng trong trái tim chật hẹp của anh chỉ có một chỗ trống duy nhất dành cho Trình Ý mà thôi.

Cô cũng không có ý định sẽ chen vào, chỉ muốn có thể cho đứa bé này một gia đình hoàn chỉnh. Hoặc đến một ngày anh không cần cô nữa, cô sẽ dẫn con mình ra đi thật xa.

“Tôi cần một đứa con gái để khiến mẹ tôi vui. Nếu như cô có thể sinh được con gái thì cô có thể ở lại đây chăm sóc cho con gái và tôi để cho con bé được sống như một nàng công chúa hạnh phúc nhất có thể.”

Mộng Dao rất ngạc nhiên khi thấy Tống Tri Hành lại thích có con gái như vậy. Thường thì đàn ông hay thích có con trai nối dõi tông đường hay sao?

Vậy mà anh lại thích con gái.

Thật khác người.

“Vậy… còn nếu như không thể sinh được con gái thì sao?”

“Không, cô chắc chắn chỉ có thể sinh được con gái mà thôi.”

“Làm sao mà anh biết được.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ nghiên cứu xem cách để cô sinh được con gái cho mà xem.”

Phụt!

Mộng Dao đột nhiên bật cười. Thật không ngờ Tống Tri Hành lại là một người đàn ông ấu trĩ như vậy đó. Anh nghĩ chuyện sinh con có thể thật sự theo ý anh sao?

“Ngày mai anh không phải đi làm à?”

“Tôi nghỉ làm một hôm thì công ty cũng không thể phá sản được. Được rồi ngủ đi, con tôi chắc là buồn ngủ rồi đó.”

Mộng Dao cảm thấy hơi hụt hẫng, Tống Tri Hành thực sự rất để tâm đến đứa bé này. Có lẽ anh vì đứa trẻ này mới để cô ở trong nhà của anh, ngủ trên giường của anh, quan tâm cô như vậy.

Cô không biết là mình nên vui hay nên buồn nữa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.