Đêm đó Mộng Dao đã thức một đêm để suy nghĩ. Cô không biết mình phải làm sao khi cô không thể giữ đứa bé trong khi biết không thể cho nó được một gia đình trọn vẹn.
Cô cũng có tương lai phía trước cần phải đi, cô cũng phải kết hôn, lấy người đàn ông thật sự yêu mình chứ. Nhưng người đó có đủ bao dung để chấp nhận đứa trẻ này hay không?
Tống Tri Hành bảo cô hay suy nghĩ cho tương lai của đứa bé và cả cô nữa.
Không biết như thế nào nhưng cô lại một mình đi đến tiệm gà rán. Cô muốn ăn một bữa ăn ngon cuối cùng trước khi từ biệt đứa bé, coi như đây là bù đắp của cô cuối cùng dành cho con.
Cô vừa ăn mà vừa khóc, cô đặt tay lên bụng, món gà rán cô yêu thích nhất bây giờ cũng không còn cảm thấy ngon lành gì nữa.
Sau đó cô một mình bắt xe đến bệnh viện, lúc Mộng Dao bước vào thang máy không may bị choáng, suýt chút nữa đã ngã xuống. Đột nhiên có một bàn tay đưa ra đỡ lấy cô.
Chính là cô bé Cố Tịch.
Lần đầu tiên Mộng Dao gặp được một cô bé xinh như vậy. Trông cô hệt như búp bê vậy, đôi mắt to tròn long lanh và đôi môi chúm chím.
Trông cô bé rất quen mắt nhưng cô lại không thể nhớ ra là đã gặp cô bé ở đâu rồi.
“Chị có làm sao không?”
Theo phản xạ cô đưa tay che bụng mình lại.
“Chị không sao, cảm ơn em nha.”
“Cháu đang có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479403/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.