Trong tiệc cưới của Phó Nhược Hằng và Trình Ý, từ phía xa xa, có một người đàn ông đang lặng lẽ ngồi một góc khuất xa tầm nhìn của Trình Ý, anh khẽ rơi nước mắt khi nghe bọn họ đọc lời tuyên thệ.
“Trình Ý, con có đồng ý lấy Phó Nhược Hằng làm chồng. Hứa sẽ yêu thương và chăm sóc anh ấy kể cả khi ốm đau, bệnh tật, giàu sang cũng như nghèo khó hay không?”
Trình Ý: “Con đồng ý.”
Nghe đến đây, trái tim anh quặn thắt đến đau nhức. Đó từng là câu nói anh mong đợi suốt 5 năm nay, cuối cùng lại đành nhìn cô nói với người đàn ông khác.
Nhưng nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi cô, cho dù trong lòng có đau như ngàn lớp dao cắt, anh cũng phải nuốt chua xót ấy vào trong lòng.
Đôi mắt anh đỏ ửng vì khóc, anh nốc cạn ly bia trên tay, hết cốc này đến cốc khác. Cho đến khi đầu óc choáng váng, gục đầu xuống cạnh bàn khóc nức nở.
“Trình Ý, chị nhất định phải hạnh phúc đấy nhé.”
“Tại sao không thể là tôi? Tôi có điểm nào không bằng hắn ta đâu kia chứ?”
Anh yêu cô năm năm, nếu như nói ra có khi anh còn yêu cô hơn cả Phó Nhược Hằng. Anh có thể hy sinh cả tính mạng vì cô, có thể làm mọi thứ để cô được hạnh phúc… Kể cả việc buông tay để cô chạy về phía người đàn ông khác.
Bởi vì anh biết người trong tim Trình Ý trước giờ chỉ có Phó Nhược Hằng, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dung-buong-tay-anh-/3479386/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.