Bùi Thục Lễ chào hỏi Khanh Khả Ngôn xong thì không quan tâm đến anh nữa mà quay sang nói chuyện phiếm với con gái bảo bối của mình.
Khanh Khả Ngôn hiểu sát ngôn quan sắc (*) nên không quấy rầy hai mẹ con nói nói chuyện.
(*) thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt
Bùi Thục Lễ cẩn thận nhìn con gái một lượt từ trên xuống dưới: “Mấy tháng không gặp, con gầy đi rồi.”
“Có sao?” Bùi Như Niệm xoa xoa mặt mình: “Con không thấy gì hết.”
“Ngày nào con cũng soi gương đương nhiên không nhận ra bản thân mình thay đổi.” Bùi Thục Lễ đau lòng cho con gái mình, luôn miệng dặn cô phải chú ý ăn cơm đầy đủ.
“Con biết rồi mà! Chúng ta đi ăn sáng luôn đi.” Bùi Như Niệm biết mẹ mình không thích đồ ăn trên máy bay, mà bản thân cô cũng chưa ăn sáng nên bây giờ đúng là có hơi đói.
Khanh Khả Ngôn nghe thế thì định nói gì đó.
Anh chưa kịp mở miệng thì nghe Bùi Thục Lễ nói: “Được. Gần đây có một nhà hàng cơm Tây của bạn mẹ, chúng ta đến đó ăn đi.”
“Dạ.” Bùi Như Niệm đã quá quen với việc nơi đâu cũng có bạn bè của mẹ.
Từ nhỏ cô đã biết chút ít về các mối quan hệ trong giới kinh doanh, nhưng cô chưa bao giờ tham gia vào, cùng lắm chỉ âm thầm hợp tác mà thôi.
Bùi Thục Lễ nói địa chỉ cho Khanh Khả Ngôn, anh quay xe lại và chạy thẳng đến nhà hàng cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dinh-luu-dung-dan-chut-di/3441951/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.