Chương trước
Chương sau

“Anh dẫn tôi đến nhà của anh…Để làm gì vậy?” Bùi Như Niệm sợ hãi, giọng nói run rẩy như một con thỏ nhỏ sắp bị ăn thịt.

Khanh Khả Ngôn không trả lời ngay mà hỏi lại: “Em nghĩ sao?”

“…” Bùi Như Niệm mím môi, trong lòng căng thẳng.

Mình đang nằm mơ sao?

Chắc chắn là mình đang nằm mơ!

Nếu không tại sao đêm hôm khuya khoắt Khanh Khả Ngôn lại đưa cô về nhà anh làm gì?

Rốt cục sau hơn bốn năm xa cách anh đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi?

“Đang nghĩ gì đó.” Khanh Khả Ngôn nhìn cô qua cửa sổ xe.

“Không, không có gì.”

"Xuống xe thôi."

Bùi Như Niệm ôm chặt cái gối ôm trong lòng, đáng thương nói nhỏ: “Tôi muốn về nhà…”

“Ừm, lát nữa anh sẽ đưa em về.” Khanh Khả Ngôn cong ngón tay gõ gõ lên cửa kính: “Bây giờ thì vô thăm con trai của em một lát đã.”

“Con trai?” Bùi Như Niệm ngẩng đầu lên, hai mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm Khanh Khả Ngôn hơn nửa phút cũng không tài nào nhớ ra mình có con với anh khi nào.

Khanh Khả Ngôn bị trí nhớ cá vàng của cô đánh bại, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Chít Chít.”

“A! Đúng rồi!” Bùi Như Niệm nhớ ra, vội mở cửa xuống xe, trong lòng vẫn ôm chặt chiếc gối Pikachu.

Khanh Khả Ngôn để ý thấy, yêu thương và cưng chiều nghĩ “Em ấy thích Pikachu đến vậy sao?”

Cuối cùng lại buồn bực nghĩ hình như cô thích Pikachu hơn cả anh thì phải.

Không ai có thể nghĩ đến tình địch của một đại minh tinh lại là một con chuột hình tia chớp màu vàng.

Lúc trước Khanh Khả Ngôn từng nói với Bùi Như Niệm phần lớn thời gian anh đều ngủ lại công ty.

Nói đúng ra thì công ty quản lý của Khanh Khả Ngôn cũng chính là nhà của anh. Dù sao thì anh cũng là nghệ sĩ duy nhất của công ty nên cả công ty chỉ phục vụ cho một mình anh.

Lúc bình thường nếu Khanh Khả Ngôn có lịch trình thì cả ekip sẽ theo anh chạy khắp nơi, còn lúc không có lịch trình thì sẽ tụ tập tại nhà anh để họp, bàn bạc về lịch trình tiếp theo.

Dưới ánh trăng mờ ảo Bùi Như Niệm nhìn thấy một căn biệt thự hai tầng nằm trong sân, bên trong tối om như mực.

Cửa biệt thự phải quét thẻ mới có thể đi vào. Vừa bước vào sân cô đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hương hoa phả vào mặt.

Cửa phòng bên trong sử dụng khóa vân tay. Khanh Khả Ngôn theo thói quen định ấn vân tay vào thì liếc nhìn qua Bùi Như Niệm một cái, rồi lặng lẽ mở bàn phím nhập mật khẩu vào.

Bùi Như Niệm không có định dòm ngó thông tin riêng tư của anh nên xoay lưng về phía bàn phím, nhưng lại nghe thấy Khanh Khả Ngôn đọc một dãy số.

“18, 25, 18.” Khanh Khả Ngôn nhập xong mật khẩu rồi nhàn nhạt hỏi cô: “Nhớ kỹ chưa?”

Bùi Như Niệm mơ hồ gật đầu, nói cô đã nhớ kỹ rồi.

“Được rồi.” Khanh Khả Ngôn đẩy cửa ra để cô vào nhà.

Bùi Như Niệm suy nghĩ: Đợi chút, sao mình phải nhớ kỹ mật khẩu nhà anh ấy?

Trong nhà tối đen như mực, nương theo ánh đèn đường bên ngoài mới có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng căn phòng.

Cả căn nhà rộng lớn lặng yên không một tiếng động. Khanh Khả Ngôn mở đèn tường ngoài hành lang, ánh sáng mờ nhạt đánh thức con sóc chuột đang ngủ say.

Khanh Khả Ngôn đã đổi cho nó một chiếc lồng thú cưng siêu lớn, bên trong còn được trang bị thêm cái lồng chạy, trông xa hoa không khác gì một công viên giải trí cho sóc chuột.

Nghe thấy có tiếng người, con sóc chuột đang ngủ trên giường bật dậy chạy lên tầng trên của lồng thú cưng, chớp chớp đôi mắt to tròn đen bóng như hai hạt đậu nhìn chằm chằm Bùi Như Niệm.

"Chít Chít!"

“Con trai!” Bùi Như Niệm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mấy móng vuốt nhỏ của nó cách một lớp kính: “Hai ngày không gặp, con có nhớ mẹ không?”

Con sóc chuột lại kêu lên một tiếng.

Bùi Như Niệm cười cong mày: “Ừ, mẹ cũng nhớ con trai lắm…!”

“…” Khanh Khả Ngôn lúc này mới sâu sắc nhận ra đãi ngộ của bản thân ở trong chính căn nhà của mình còn không bằng Chít Chít.

Bùi Như Niệm đút hoa quả cho Chít Chít ăn, còn nói chuyện phiếm với nó, hoàn toàn gạt Khanh Khả Ngôn qua một bên.

Sau khi dỗ con trai mình xong cô mới nhớ đến Khanh Khả Ngôn, sau đó bị anh mang đi tham quan khắp nhà.

Khanh Khả Ngôn theo chủ nghĩa đơn giản. Toàn bộ tầng một là nơi nhân viên công ty họp và báo cáo tiến độ công việc được trang trí với tông màu chủ đạo là đen và trắng.

Từ khi Bùi Như Niệm quen biết anh đã nhận ra anh không thích những thứ quá lòe loẹt, hoàn toàn trái ngược với sở thích của cô.

- --Vốn đã là như vậy.

Đến khi Bùi Như Niệm theo anh lên tầng hai thì ấn tượng của Khanh Khả Ngôn trong lòng cô lập tức…

Sụp đổ.

Lầu hai là khu vực sinh hoạt của Khanh Khả Ngôn, bình thường chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp.

Bùi Như Niệm bước lên bậc thang cuối cùng, hai mắt cô mở to hết cỡ nhìn dãy hành lang thật dài.

Hai bên tường trên hành lang được sơn bằng tông màu kẹo ấm áp, còn được phủ đầy Pi, ka, chu!

Poster Pikachu, giấy dán tường Pikachu, thậm chí có cả standee hình Pikachu (1).

Bùi Như Niệm còn chưa dám trang trí nhà cô như vậy.

Nơi này là thiên đường sao?

“Wao còn có cả poster phiên bản giới hạn nữa!” Bùi Như Niệm là một fan trung thành của Pikachu, cô bơm 120% tinh thần để chiêm ngưỡng khung cảnh toàn hình ảnh thần tượng của mình: “Wao, hình chụp đại gia tộc của Pikachu! Còn có cả nguyên bộ huy hiệu nữa này! Anh mua ở đâu vậy! Tôi còn không tìm ra được mấy thứ này.”

“Của một người bạn.” Khanh Khả Ngôn nhàn nhạt trả lời: “Nếu thích thì em có thể mang về.”

“Không được, nếu tôi mang về thì nơi này của anh sẽ không còn hoàn mỹ nữa.” Bùi Như Niệm thích thú sờ sờ bộ huy hiệu, kìm nén ham muốn trong lòng lại: “Tôi nghe nói ai có thể sưu tầm được đầy đủ bộ huy hiệu này thì đều là fan của Pikachu.”

Khanh Khả Ngôn lập tức phủ nhận: "Anh không phải."

Anh cũng không giải thích nhiều, anh để Bùi Như Niệm tự chơi với đống Pikachu đó rồi đi pha trà giải rượu.

“Đây.” Khanh Khả Ngôn đưa tách trà giải rượu cho Bùi Như Niệm.

“Cảm ơn anh, thật ra tôi…” Không có say.

“Anh biết.” Khanh Khả Ngôn biết rõ cô là người có uống ngàn chén cũng không say, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô.

Bùi Như Niệm cầm tách trà uống từng chút một. Khanh Khả Ngôn lo cô không hợp khẩu vị nên cho vào thêm vào một chút nước cốt chanh, chua chua ngọt ngọt.

Sau khi uống hết tách trà Khanh Khả Ngôn lái xe đưa cô về nhà. Bùi Như Niệm biết hai ngày nay anh không được nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai lại có lịch trình nên cô nói với anh cô có thể gọi người đến đón nhưng Khanh Khả Ngôn nhất quyết không chịu.

Bùi Như Niệm về nhà, sau khi xuống xe cô nhắc nhở anh: “Anh lái xe cẩn thận, phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Anh biết rồi.” Khanh Khả Ngôn hạ cửa kính xe xuống, ngắm nhìn cô xuyên qua màn đêm: “Tuần sau gặp.”

Tuần sau là buổi livestream thứ hai của “Hôn nhân mô phỏng”, họ sẽ quay trở lại với tư cách là một đôi vợ chồng và sống chung với nhau ba ngày hai đêm.

“Vâng, tuần sau gặp lại.” Bùi Như Niệm vẫy vẫy tay rồi vội vàng xoay người, cảm giác bên tai lại bắt đầu nóng lên.

Tách trà giải rượu kia của Khanh Khả Ngôn rất có hiệu quả, sáng nay Bùi Như Niệm tỉnh dậy cảm thấy cả cơ thể và tinh thần đều sảng khoái.

Cô vừa đến đoàn phim [Lộng Kiều] đã nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Ngô Toàn, chỉ qua một đêm mà nhìn ông như già đi mười tuổi, trong gạt tàn đầy tàn thuốc.

“Anh Ngô.” Bùi Như Niệm bước tới: “Chú làm sao vậy?”

“Đến rồi hả.” Ngô Toàn nhìn thấy cô thì dập tắt điếu thuốc lá trong tay: “Không có gì.”

Nhìn ông hoàn toàn không giống với một người “Không có gì”. Hôm nay là ngày thứ hai Bùi Như Niệm đến đoàn phim, cô cũng không tiện hỏi sâu vấn đề của đạo diễn nên chuyển đề tài, hỏi: “Anh Ngô, con đã học thuộc lời thoại rồi, khi nào thì chúng ta bắt đầu bấm máy?”

“Chờ chút nữa đi.” Ngô Toàn khịt mũi, ánh mắt che kín tơ máu.

Hôm qua trong bữa tiệc rượu ông đã đuổi Dương Trạch Châu đi khiến anh ta tức giận đòi giải tán cả đoàn phim. Ngô Toàn chỉ là một đạo diễn nhỏ, ông không thể kham hết tiền lương cho cả đoàn phim nên có trời mới biết bộ phim [Lộng Kiều] này có còn quay tiếp được nữa hay không.

Giọng của Ngô Toàn khàn đặc: “Tiểu Bùi, con còn lịch trình nào khác không? Hai ngày nay con cứ đi làm việc khác đi, chờ sau khi đoàn phim bên này sắp xếp xong xuôi thì chú sẽ thông báo cho con sau.”

“A?” Bùi Như Niệm kinh ngạc.

Hiện tại cô cũng đã khá nổi tiếng nên trong tay cũng còn vài kịch bản khác. Hôm nay chọn kịch bản, ngày mai ký hợp đồng, ngày kia vào đoàn phim. Nhưng vai diễn “Minh Yên” lại có ý nghĩa rất quan trọng đối với cô.

Ngô Toàn uể oải, cho dù cô hỏi gì thì ông cũng nhất định không chịu nói. Bùi Như Niệm đi một vòng trong đoàn phim mới biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối từ nhà sản xuất.

“Ai, cô cũng đừng nghĩ nhiều, không liên quan gì đến cô hết.” Nhà sản xuất thở dài: “Ngô Toàn đã chướng mắt Dương Trạch Châu từ lâu rồi, anh ta là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, trong đầu chỉ nghĩ muốn quay một tác phẩm thật hoàn hảo và tìm những diễn viên thực sự xuất sắc, cũng giống với câu ‘Tâm cao hơn trời, mệnh so giấy bạc (*).’”

(*) Tâm cao hơn trời, mệnh so giấy bạc: Câu tục ngữ có nghĩa là tuy bạn có hoài bão cao cả nhưng số phận lại quá phù phiếm

Bùi Như Niệm: “Ông ấy định sẽ giải quyết như thế nào?”

“Ông ấy cũng không phải đạo diễn lớn, quay phim hoàn toàn dựa vào tài trợ. Cầm tiền của người khác nên chúng tôi phải chấp nhận nhận diễn viên của họ đưa, thêm truyền thông mềm (*),sửa kịch bản. Cô nghĩ thử xem, một diễn viên đi cửa sau thì liệu có năng lực thực sự hay không?” Nhà sản xuất cũng đồng tình với Ngô Toàn: “Cuối cùng thì ông ấy cũng chỉ có thể cắn răng quay những thứ mà bản thân ông ấy cực kỳ chán ghét.”

(*) Truyền thông mềm (nguyên văn: 软广): nghĩa là nhà quảng cáo không trực tiếp giới thiệu hàng hóa, dịch vụ mà thông qua báo, tạp chí…

“Thì ra là vậy…” Bùi Như Niệm nghe nhà sản xuất nói xong thì có chút đăm chiêu hỏi: “Vậy đạo diễn lo lắng là vì không có nhà đầu tư sao?”

Nhà sản xuất: “Đúng vậy, và không có nam chính.”

“Tôi biết rồi.” Bùi Như Niệm tỏ vẻ đã hiểu: “Nếu vấn đề là tiền bạc thì tôi có thể nghĩ ra biện pháp.”

“Cô sao? Quên đi.” Nhà sản xuất chân thành khuyên cô: “Gần đây hotsearch và hiệu ứng từ show thực tế của cô đang tăng lên khá nhanh, tài nguyên của cô sau này thậm chí còn tốt hơn cả [Lộng Kiều] nữa, cô không cần phải lãng phí thời gian ở đây.”

Nếu Bùi Như Niệm thật sự nổi tiếng thì bộ phim [Lộng Kiều] này tám chín phần sẽ trở thành lịch sử đen tối của cô.

Những nữ diễn viên tuyến nhỏ thường không bao giờ chịu nhận đóng các vai diễn như nữ phụ độc ác khó ưa hoặc làm gối tay ngọc cho nghìn người (*)

(*) Nguyên văn 一双玉臂千人枕,半颗朱唇万人尝 (Đôi gối ngọc cánh tay nghìn thu, chút môi đỏ thắm, hương khách nghìn thu): Ý chỉ cánh tay của người phụ nữ đã được vô số đàn ông ngủ trên gối, và đôi môi của cô ấy đã được nếm trải bởi vô số người, aka gái lầu xanh.

Bùi Như Niệm vẫn cố chấp: “Tôi lại thấy kịch bản của bộ phim [Lộng Kiều] này rất hay, hơn nữa nhân vật Minh Yên cũng rất thu hút.”

Quan trọng nhất là vai diễn này do chính bản thân cô giành được.

Khanh Khả Ngôn nói đúng, không ai có thể tự lo cho bản thân mình trong cái giới trí này. Scandal, quảng bá, tư bản chống lưng đều là những thứ rất bình thường. Nhưng cô có thể dựa vào chính bản thân để giành lấy vai diễn này chứng tỏ cô đã được công nhận.

Bùi Như Niệm nói: “Tôi thật sự muốn diễn thật tốt bộ phim này.”

- --

Mười hai giờ trưa là thời khắc cao điểm cư dân mạng lướt web thì thấy đoàn phim [Lộng Kiều] bất ngờ lên hot search.

Một số trang truyền thông tung ra tin tức trong đoàn phim đang xảy ra mâu thuẫn, ức hiếp người khác khiến cho một người tốt tính như Dương Trạch Châu phải rời khỏi đoàn phim.

Một tài khoản nặc danh tung tin nguyên nhân là do đạo diễn muốn lăng xê một nữ diễn viên mới nổi trở thành diễn viên nổi tiếng nên đã thay đổi diễn viên lúc đầu. Nam chính ra mặt bênh vực kẻ yếu thì bị cả đoàn phim tấn công.

Người tố cáo miêu tả sinh động như thật, ra sức kích động tâm trạng của quần chúng. Cư dân mạng nhanh chóng tìm nữ diễn viên được đề cập đến là ai thì thấy hóa ra là người đang khá nổi hiện nay, Bùi Như Niệm.

[Mẹ kiếp, đoàn phim bắt nạt người khác ghê gớm quá nhỉ?]

[Ekip quảng bá của Bùi Như Niệm giỏi thật đấy, luôn bám chặt đỉnh lưu mà.]

[Đương nhiên phải giỏi rồi, người ta bây giờ là một bông hoa nhỏ mà.]

[Tôi nhổ vào, đáng thương nhất vẫn là Khanh Khả Ngôn, đúng là con bò cái chỉ biết cho sữa.]

[Mấy người hóng chuyện cũng phải dùng não một chút đi, tôi cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy đâu.]

[Tôi là diễn viên trong đoàn phim [Lộng Kiều], hôm qua vừa được diễn chung với chị Bùi. Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, kỹ năng diễn xuất rất giỏi, tính tình lại tốt bụng, tuyệt đối không phải một người hay ức hiếp người khác.]

[+1, một vài diễn viên quần chúng trong trường của chúng tôi có thể làm chứng, Bùi Như Niệm thậm chí còn không có nhân viên tạo hình của riêng cô ấy thì lây đâu ra cả ekip?]

Cô gái trong nhóm diễn viên quần chúng sợ mọi người không tin nên đăng thêm tấm ảnh chụp chung với Bùi Như Niệm lên.

Trong ảnh chụp, Bùi Như Niệm đang mỉm cười rực rỡ, vẻ đẹp của cô có thể ví như quốc sắc thiên hương.

Thực sự rất xinh đẹp!

Rất nhiều cư dân mạng hóng drama cũng phải cúi đầu trước sắc đẹp của cô, lập trường có chút lung lay.

Một vài black fan (*) lần lượt rời khỏi, nhường sân khấu lại cho thủy quân của Bùi Như Niệm, càng làm nổi bật lên Bùi Như Niệm tuyệt vời như thế nào.

(*)Black fan: Người hâm mộ được trả tiền để bình luận theo yêu cầu, kích động cư dân mạng nghĩ về nghệ sĩ theo chiều hướng xấu hoặc tốt.

Black fan hàng năm làm việc rất đều đặn, bắt chước giống hệt fan hâm mộ, khiến dư luận đang mơ hồ lại ngả theo chiều gió.

Mắt thấy Bùi Như Niệm sắp bị gắn mác “Bắt nạt người trong đoàn phim”, sắp dính phải scandal.

Đột nhiên một người lẽ ra phải đứng ngoài cuộc thì nay lại đăng tin trên Weibo.

Từ Mân: [Drama này làm tôi thật sự buồn nôn. Dương Trạch Châu thật sự quá ghê tởm. Lúc trước khi Bùi Như Niệm không được đoàn phim chọn và thay đổi vai diễn của cô ấy tại sao lại không nói đội ngũ diễn viên nhỏ rất giỏi? Bây giờ bản thân anh ta bị đá ra khỏi đoàn phim thì lại đổ thừa do lỗi của đoàn phim? Ekip của một nữ ba thậm chí còn giỏi hơn cả ekip của nam chính đầu tư cho phim nữa à? Đây là lần đầu tiên tôi thấy chuyện này đấy.]

[@Dương Trạch Châu, lúc trước anh hắt nước bẩn lên người tôi, chị tôi đã giải quyết sạch sẽ rồi, anh nhìn không thấy rất buồn cười sao?]

Từ Mân đăng mấy tấm hình lên, tất cả đều là hình ảnh lúc bắt đầu phát sóng, một tài khoản truyền thông tung tin nói ekip của nữ chính không vừa mắt với một diễn viên nào đó nên đã cắt vai diễn người nhà họ Hồ của người ta. Lúc trước cư dân mạng tin là thật nên đã mắng chửi Từ Mân.

Bây giờ cẩn thận xem xét từng hình một thì thấy tài khoản truyền thông này với tài khoản nói ekip quảng bá của Bùi Như Niệm giỏi là một!

Dư luận nháy mắt đổi chiều, vô số cư dân mạng lúc đầu hò hét Dương Trạch Châu là “Người đàn ông dịu dàng ấm áp” lập tức đổi chiến tuyến. Nhưng mà tài khoản truyền thông vừa ngoi lên lặn xuống lúc nãy lại biến mất dạng như chưa từng tồn tại.

Cư dân mạng tung hô một lúc, trọng điểm câu chuyện bắt đầu đi chệch hướng.

[Hóng drama mới nhận ra Bùi Như Niệm trang điểm cổ trang thật sự rất đẹp.]

[Là hoa khôi là hoa khôi là hoa khôi!!!]

[Chị gái xinh đẹp moa moa…]

[Bộ phim tên [Lộng Kiều] đúng không? Lúc phát sóng tôi nhất định phải xem.]

[@ Đoàn phim Lộng Kiều, mau định ngày! Tôi muốn ngắm mỹ nữ!]

Sau một loạt sóng gió, danh tiếng của [Lộng Kiều] đã hoàn toàn nổi tiếng. Phim vẫn chưa quay xong mà đã có vài lượt hot search, mọi người đều đồng loạt thúc giục [Lộng Kiều] mau định ngày phát sóng.

Các nhà đầu tư điện ảnh lớn cảm nhận được hướng gió vội vàng liên hệ với Ngô Toàn hỏi ông có cần đầu tư hay không.

“Không cần!” Ngô Toàn tiếp điện thoại, kiên quyết nói: “Về việc thoái vốn đầu tư đoàn phim chúng tôi đã giải quyết xong!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.