“Anh dẫn tôi đến nhà của anh…Để làm gì vậy?” Bùi Như Niệm sợ hãi, giọng nói run rẩy như một con thỏ nhỏ sắp bị ăn thịt.
Khanh Khả Ngôn không trả lời ngay mà hỏi lại: “Em nghĩ sao?”
“…” Bùi Như Niệm mím môi, trong lòng căng thẳng.
Mình đang nằm mơ sao?
Chắc chắn là mình đang nằm mơ!
Nếu không tại sao đêm hôm khuya khoắt Khanh Khả Ngôn lại đưa cô về nhà anh làm gì?
Rốt cục sau hơn bốn năm xa cách anh đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi?
“Đang nghĩ gì đó.” Khanh Khả Ngôn nhìn cô qua cửa sổ xe.
“Không, không có gì.”
"Xuống xe thôi."
Bùi Như Niệm ôm chặt cái gối ôm trong lòng, đáng thương nói nhỏ: “Tôi muốn về nhà…”
“Ừm, lát nữa anh sẽ đưa em về.” Khanh Khả Ngôn cong ngón tay gõ gõ lên cửa kính: “Bây giờ thì vô thăm con trai của em một lát đã.”
“Con trai?” Bùi Như Niệm ngẩng đầu lên, hai mắt cô sáng rực, nhìn chằm chằm Khanh Khả Ngôn hơn nửa phút cũng không tài nào nhớ ra mình có con với anh khi nào.
Khanh Khả Ngôn bị trí nhớ cá vàng của cô đánh bại, bất đắc dĩ nhắc nhở: “Chít Chít.”
“A! Đúng rồi!” Bùi Như Niệm nhớ ra, vội mở cửa xuống xe, trong lòng vẫn ôm chặt chiếc gối Pikachu.
Khanh Khả Ngôn để ý thấy, yêu thương và cưng chiều nghĩ “Em ấy thích Pikachu đến vậy sao?”
Cuối cùng lại buồn bực nghĩ hình như cô thích Pikachu hơn cả anh thì phải.
Không ai có thể nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dinh-luu-dung-dan-chut-di/3434316/chuong-28.html