Chương trước
Chương sau
Ban ngày, họ trở lại trường học cũ và đã khảo sát thánh địa hẹn hò, nơi mà các cặp đôi nhất định sẽ tới.

Nhưng tháp ngắm sao và đài phun nhạc nước ở thánh địa hẹn hò chỉ mở vào đêm, vì vậy Khanh Khả Ngôn đã quyết định sẽ ghi hình vào buổi tối.

Tối nay vừa hay trời không mây không gió, sao sáng giăng đầy trời.

Trong vườn hoa thoang thoảng hương thơm dịu êm, ánh đèn đường mờ vàng rọi sáng cầu Hỉ Thước. Dưới cầu là hồ nhân tạo, mặt hồ phản chiếu ánh trăng vào bầu trời đầy sao.

Trong hồ có nuôi một đôi uyên ương, chúng bơi qua bơi lại như hình với bóng, chơi đùa khắp mặt hồ.

Bùi Như Niệm chuyên chú thưởng thức cảnh vật, ngửi mùi hoa thơm, ngay cả bị dắt tay đi lúc nào cũng không hay.

"Chúng ta đến trên cầu đi." Khanh Khả Ngôn cầm tay cô thật chặt, động tác cũng rất tự nhiên, giống như một đôi đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt.

Lòng bàn tay Bùi Như Niệm bị nóng, cô cẩn thận có ý định rút tay về nhưng không lay động được sức lực của anh, chỉ đành ngoan ngoãn nắm tay với anh.

"Trong trường còn có một nơi đẹp như vậy." Khanh Khả Ngôn đi lên cầu, ngắm nhìn mặt hồ qua lan can.

Mặt hồ hiện lên bóng dáng của anh và Bùi Như Niệm, hoa trước trăng sau, trông thật xứng đôi.

Bùi Như Niệm: "Ừm, chắc anh đã từng tới đây rồi nhỉ?"

"Ừ, nhưng không có đến lúc đêm, còn em thì sao?"

"Em từng tới đây rồi." Bùi Như Niệm sầu não nghĩ: Cũng đã từng tới rất nhiều lần.

Đại học ba năm trước, cô thường xuyên ngồi ngẩn người bên hồ, ôm mặt, si ngốc hỏi uyên ương trong hồ "vì sao Khanh Khả Ngôn không thích tôi".

Sau này vì số lần tới quá nhiều, đến chim uyên ương cũng chịu không nổi sự phiền phức của cô. Cho dù Bùi Như Niệm có dùng thức ăn để dụ dỗ thế nào, hai con chim vẫn chết sống không chịu qua nữa.

Khanh Khả Ngôn dường như cảm thấy cô chưa đủ đau khổ, lại cho thêm một dao: "Đến cùng với ai hay sao?"

"... Em không có bạn trai, còn có thể đến với ai được?" Bùi Như Niệm nhớ lại năm tháng xưa cũ, tức tối: "Em một mình một người, nửa đêm chạy đến đây để ăn thức ăn chó của người khác, ăn đến no."

"Xin lỗi." Khanh Khả Ngôn không biết sao lại thốt ra hai chữ này.

Bùi Như Niệm chớp mắt, cũng không hiểu sao anh xin lỗi.

"Lúc ấy anh nên đến cùng em."

"Không phải! Em không có ý đó." Bùi Như Niệm sợ hãi xua tay, cuống quít giải thích: "Thật ra là do em quá rảnh rỗi, không có chỗ đi nên hằng ngày đều chạy tới đây. Anh muốn đi theo em thì quá lãng phí thời gian."

Với lại, lúc đó Khanh Khả Ngôn còn chưa chấp nhận cô nên không đi với cô tới mấy chỗ hẹn hò này là chuyện bình thường.

Bây giờ anh nói xin lỗi, trái lại giống như cô cố tình gây sự hơn.

"Thời gian vốn là vật phẩm tiêu hao, lãng phí hay không phải xem cách sử dụng có đáng giá hay không." Khanh Khả Ngôn nhìn chăm chú, ngón tay khẽ quấy nhiễu dưới lòng bàn tay cô: "Ở cùng một chỗ với em thì không tính là lãng phí."

Tim Bùi Như Niệm lại đập nhanh. Nếu Khanh Khả Ngôn nói lời này sớm vài năm và bảy tỏ sự yêu thích nhiều hơn một chút, chắc chắn cô sẽ không cách nào đưa ra được hai chữ "chia tay".

"Tuy trước đây không thể theo cùng với em, nhưng sau này sẽ còn cơ hội." Khanh Khả Ngôn nhẹ nhàng nói: "Miễn em thích, mỗi ngày chúng ta sẽ cùng đi."

"Đừng!" Bùi Như Niệm vội ngăn anh: "Tha cho nhà trường đi, anh nổi tiếng như vậy, không thể để nhân viên của trường phải dọn dẹp mỗi ngày được."

"Hôm nay ghi hình, tình huống đặc thù, sau này anh sẽ lén tới với em."

"Thật không?" Bùi Như Niệm có hơi cảm động.

Trời sao, mặt hồ, trăng tròn hoa thắm, còn có người mình thích ở cạnh.

Anh càng chói mắt hơn so với những ngôi sao trên trời kia, nhưng lại cam nguyện ẩn giấu đi ánh hào quang của mình chỉ để theo hoàn thành mơ tưởng năm đó của Bùi Như Niệm.

Bùi Như Niệm bối rối cảm động rồi.

Nhưng cô tỉnh táo lại rất nhanh và kiên quyết từ chối Khanh Khả Ngôn.

Khanh Khả Ngôn của bây giờ, không có lý do gì để phải che giấu hào quang vì cô cả.

Hai người họ đã chia tay từ lâu rồi.

Cho dù mỗi ngày đề đến thánh địa hẹn hò này thì cũng không thể thực hiện được ước nguyện ngày xưa của Bùi Như Niệm.

Nghe cô chối từ, Khanh Khả Ngôn mất kiên nhẫn, kéo tay cô đi xuống khỏi cầu Hỉ Thước và trèo lên tháp ngắm sao.

Trên đỉnh tháp ngắm sao có hai kính viễn vọng được ngắm chuẩn vào sao Ngưu Lang Chức Nữ.

Bên cạnh là một vách tường tơ hồng. Nhìn từ xa xa còn tưởng là một bức tranh tường, đến gần mới phát hiện, trên tường được treo đầy bởi những sợi tơ màu đỏ.

Nghe nói, tường tơ hồng này đã trải qua lịch sử vài thập niên.

Trước đây, những cặp đôi trong trường yêu nhau, họ thường dùng dây đỏ để xỏ qua thẻ cầu nguyện và treo lên tường, cầu cho tình yêu của họ thiên trường địa cửu. Nghe nói rất linh nghiệm, những cặp đôi đã từng treo thẻ cầu nguyện, phần lớn đều dắt tay nhau đi đến lễ đường.

Dần dà, không chỉ các cặp đôi trong trường mà ngay cả những vợ chồng ở xa xôi cũng chạy đến đây để treo thẻ cầu nguyện.

Lâu dần, bức tường trước mặt nhuốm thành màu đỏ, lưu giữ hàng trăm nghìn lời yêu thương.

Khanh Khả Ngôn đi về phía tường tơ hồng, như suy nghĩ gì đó rồi hỏi: "Dây đỏ ở đâu?"

Bùi Như Niệm đáp: "Nhân viên quản lý tan làm rồi, bình thường anh ấy đều để lại vài sợi trong ngăn kéo."

Khanh Khả Ngôn mở ngăn kéo, tìm thấy được dây đỏ và thẻ cầu nguyện, cùng với con dao nhỏ dùng để khắc lên trên thẻ cầu nguyện.

Thẻ cầu nguyện được chia thành hai mặt trái phải, mặt sau viết tên của hai người, mặt chính viết những lời yêu thương mà mình muốn nói.

"Ồ, anh muốn viết à?" Bùi Như Niệm thấy anh cầm dao khắc thì vội nhắc nhở: "Cái này chỉ có cặp người yêu mới có thể viết."

"Vợ chồng không được sao?" Khanh Khả Ngôn thẳng thắn hỏi: "Anh với em kết hôn rồi."

"..." Chỉ là vợ chồng màn ảnh thôi, anh tỉnh táo lại chút đi!

Bùi Như Niệm không thể phản bác, Khanh Khả Ngôn đã cầm lấy dao khắc và nghiêm túc khắc tên Bùi Như Niệm.

Khắc chữ khó hơn so với viết chữ thông thường, anh chưa từng học điêu khắc, dù cố cằm chắc con dao những chữ được viết ra vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo như cũ.

Bùi Như Niệm không nhìn nổi bèn lấy dao khắc: "Để em cho."

Nhiều năm trước, để theo đuổi Khanh Khả Ngôn, cô đã khốn khổ tập làm sô-cô-la thủ công. Sau vài năm, cô đã có thể chạm điêu khắc sô-cô-la thành bất kỳ hoa văn nào, so ra còn tinh xảo hơn sản phẩm thủ công mỹ nghệ.

Hộp sô-cô-la mà cô tặng cho Khanh Khả Ngôn hôm trước mới chỉ là cơ bản thôi.

Khắc xong ba chữ "Khanh Khả Ngôn", lật mặt trước của thẻ cầu nguyện hỏi anh muốn viết gì lên.

Khanh Khả Ngôn hỏi ngược lại: "Em muốn viết cái gì?"

"Không biết." Bùi Như Niệm lắc đầu.

Cô còn cho rằng, khắc thẻ cầu nguyện là một phần của chương trình.

Vợ chồng màn ảnh, hẳn cũng nên làm ít chuyện lãng mạn.

Chẳng qua gặp dịp thì chơi thôi, không cần quá nhập tâm đầu tư vào đó.

Ánh mắt Khanh Khả Ngôn thoáng cái ảm đạm, anh nói khẽ: "Vậy giúp anh khắc đi."

"Được, anh nói đi."

Khanh Khả Ngôn mở miệng, tốc độ nói rất chậm...

"Nhớ mãi không quên..."*

Bùi Như Niệm nghe anh nói hai chữ "Niệm Niệm", tay run cầm cập, xém chút không cầm nổi con dao khắc.

* Từ “Niệm” (念) trong tên Bùi Như Niệm có nghĩa là nhớ/nhớ nhung. Nguyên văn của câu là “Niệm Niệm không quên…”, cách chơi chữ với hai tầng nghĩa.

Khanh Khả Ngôn nói tiếp: "Không cầu đáp lại."

Bùi Như Niệm hoảng hốt và yêu cầu ekip tạm dừng quay trong chốc lát, gần như tan vỡ mà chạy khỏi tháp ngắm sao.

"Xin lỗi, không cần đi theo." Khanh Khả Ngôn báo một tiếng với quay phim rồi vội vàng đuổi theo Bùi Như Niệm.

Có biến!

Mấy nhân viên nhanh chóng đạt được chung một nhận thức, không dám tùy tiện đuổi theo.

Từng người một dựng thẳng tai, hòng muốn hóng được một ít biến động nhỏ.

"Khanh Khả Ngôn, anh có ý gì?" Bùi Như Niệm dừng lại ở hồ nhân tạo, mắt đỏ hoe chất vấn anh: "Cái gì mà "Niệm Niệm” không quên? Rồi gì mà không cầu đáp lại?"

Khanh Khả Ngôn thẳng thắn trả lời nhưng không có chuyện gì: "Ý trên mặt chữ, anh đang theo đuổi em."

"..." Bùi Như Niệm đoán được, chẳng qua cô cố ý muốn tránh né loại khả năng này.

Lúc cô đề nghị chia tay vốn không nghĩ tới, hai người sẽ còn khả năng tái hợp.

Kể từ lần từ biệt đó, bản thân cô hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh, chỉ ngưỡng mặt nhìn anh tỏa sáng từ phía xa mới là kết quả tốt nhất.

Bùi Như Niệm ngấn nước mắt, cắn răng nói: "Tôi từ chối."

"Được, anh tôn trọng sự lựa chọn của em." Mặt ngoài của Khanh Khả Ngôn trông khá bình tĩnh như sóng yên biển lặng: "Nhưng anh không chấp nhận."

Bùi Như Niệm sắp gục ngã: "Anh như thế là sao? Anh vốn không cho tôi có cơ hội lựa chọn!"

"Niệm Niệm, bình tĩnh." Khanh Khả Ngôn tiến về trước một bước và vươn tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ lưng an ủi cô: "Trước hãy nghe anh nói hết."

Mùi hương trên cơ thể anh rất thơm, Bùi Như Niệm dần dần không thút thít nữa, nấc hai cái thật đáng thương: "Vậy anh nói đi..."

Khanh Khả Ngôn: Vợ mình quá đáng yêu.

Khanh Khả Ngôn: "Lúc trước em theo đuổi anh, sau đó bị từ chối cũng đâu từ bỏ đâu đúng không?"

Bùi Như Niệm trừng anh bằng con mắt đỏ hoe: "Vậy nên, anh ở đây để nhắc chuyện cũ lại với tôi?"

"Không có, anh chỉ muốn cầu xin quyền bình đẳng." Khanh Khả Ngôn giải thích: "Em theo đuổi anh ba năm, cho nên anh cũng có cơ hội ba năm. Ba năm sau, nếu em vẫn từ chối anh, anh sẽ buông tay."

"Ba năm?" Bùi Như Niệm nhăn mặt: "Phải đợi rất lâu á. Ba năm sau tôi cũng 28 tuổi..."

Khanh Khả Ngôn cười khẽ một tiếng: "Nếu cảm thấy quá lâu thì em có thể đáp ứng anh bất cứ lúc nào mà."

Bùi Như Niệm giữ vững lập trường: "Tôi từ chối."

"Lý do?"

"Không thích hợp!" Bùi Như Niệm ra sức lắc đầu, liên tục tự nói với chính mình: "Đúng, không thích hợp! Bây giờ anh là ngôi sao, tôi không đủ sức để yêu đương với anh."

Khanh Khả Ngôn vốn dĩ muốn cười nhưng nghe cô nói xong rồi lại ngưng cười, trong lòng rối tinh rối mù.

Trước đây lúc chia tay, Bùi Như Niệm không chính miệng nói ra mà là nhờ bạn chuyển lời lại thay.

Thái độ của người bạn đó rất hung hăng, từng câu từng chữ đều mang theo hơi gió, nói thẳng ra điều kiện Khanh Khả Ngôn quá kém, gia thế của Bùi Như Niệm hiển hách không thể nào chịu uất ức mà gả cho anh.

Khanh Khả Ngôn không có lời nào để nói. Anh biết rõ xuất thân giàu có của Bùi Như Niệm, ở cùng với anh đúng là nhận đủ uất ức.

Sau này, Bùi Như Niệm cũng không còn xuất hiện nữa.

Mãi cho đến khi Khanh Khả Ngôn rời trường anh mới tình cờ nghe được bạn học nhắc đến, tin tức anh ký hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình đã lan truyền khắp bộ môn rồi.

Mấy người bạn tốt biết rõ anh đang chìm sâu trong nỗi đau thất tình, bèn vỗ vai an ủi: "Cho dù cô ấy không chia tay với cậu, đến khi cậu vào công ty rồi thì người đại diện cũng sẽ yêu cầu hai người chia tay thôi. Nam nghệ sĩ vừa debut không được phép yêu đương, đây là nhận định chung trong ngành rồi, nếu không thì sao kiếm được fangirl."

"Đúng vậy, chúng tôi vốn không muốn nói đâu. Nhưng Bùi Như Niệm chia tay với cậu, tám mươi phần trăm là nghĩ cho sự phát triển của cậu đấy."

"Anh Ngôn có điều kiện tốt, chỉ cần bỏ thêm chút sức nữa là có thể trở thành ngôi sao! Đợi đến khi anh nổi tiếng lên rồi, gái xinh tha hồ mà tìm."

Những lời sau đó, Khanh Khả Ngôn hoàn toàn nghe không rõ, cảm thấy trong đầu mình trống rỗng.

Anh lại liên lạc với Bùi Như Niệm, thử bằng nhiều cách khác nhau nhưng không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Cuối cùng, bạn gái chia tay vì nguyên nhân gì Khanh Khả Ngôn cũng không được biết.

Sau nhiều năm xa cách lại được nghe Bùi Như Niệm nói những lời thế này, một số suy đoán nào đó trong đầu đã được xác minh.

"Em đấy, không thay đổi chút nào." Ngốc nghếch.

Khanh Khả Ngôn không nói ra suy nghĩ thật của mình mà quay lại hỏi cô: "Nghệ sĩ thì không thể yêu à?"

"Không thể!" Bùi Như Niệm chính trực nói: "Anh biết mình có bao nhiêu fangirl không? Bây giờ mà yêu đương, mấy fan hâm mộ bỏ chạy thì sao?"

"Anh..." Khanh Khả Ngôn đang muốn nói tiếp, bỗng dưng điện thoại rung rung làm cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

Anh nhìn nhắc nhở cuộc gọi đến hiện tên của người đại diện, đang định cúp máy.

Người đại diện gửi tới một tin nhắn: Sếp Ngôn xin hãy nghe điện thoại, có liên quan đến cô Bùi.

Khanh Khả Ngôn thấy được tin nhắn đó thì lập tức nhận cuộc gọi.

Người quản lý kia nói: Trợ lý của Bùi Như Niệm muốn liên hệ với cô ấy.

"Trợ lý của em tìm em." Khanh Khả Ngôn không hề đề phòng mà đưa di động cá nhân cho Bùi Như Niệm.

"Hả?" Bùi Như Niệm mê man suy nghĩ, Quách Hân móc nối được với người đại diện của Khanh Khả Ngôn từ khi nào thế? Chị ấy có bản lĩnh lớn vậy sao?

Bùi Như Niệm vừa cầm điện thoại, Quách Hân đầu dây bên kia đã hưng phấn kêu to: "Niệm Niệm, em nổi tiếng rồi!"

"Huh?"

Quách Hân hít sâu một hơi, kích động nói: "Không đúng, là CP của em nổi lên!"

"Cái gì?"

"CP của em với thầy Khanh á, khắp internet đều gặm cả rồi, sắp trèo luôn lên top 1 của bảng ánh sáng BG* đương đại rồi!"

Bùi Như Niệm:???

Đây là tình tiết huyền ảo gì vậy?

* BG là viết tắt của Boy Girl, ánh sáng BG là ý chỉ hai diễn viên/nghệ sĩ khác phái kết hợp rất ăn ý, rất ngọt, độ chân thật cao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.