Chương trước
Chương sau
Tư Mã Tiêu nhất quán là không có biểu tình gì tốt, thời thời khắc khắc hắn đều cảm thấy thống khổ và bực bội. Tâm tình buồn bực là chứng bệnh di truyền từ huyết mạch, thống khổ đến từ lực lượng linh hỏa trong thân thể luôn thiêu đốt thời thời khắc khắc, còn lệ khí đến từ tham dục và ác ý người khác truyền tới.
Có đôi khi, chính hắn cũng không thế khống chế cảm xúc của mình, hắn cũng sẽ không khắc chế.
Bách Phượng sơn càng ngày càng gần, Tư Mã Tiêu cũng càng ngày càng âm trầm khó coi. Tới dưới chân Bách Phượng sơn, vào trong một tầng kết giới, hơi thở Bách Phượng sơn lại không thể che lấp, hai mắt Tư Mã Tiêu cơ hồ càng trở nên huyết hồng.
Ở trong mắt Nghiêm lão gia, Bách Phượng sơn chỉ là một tòa linh sơn nguy nga, linh sơn trên đời này phần lớn đều giống nhau, linh khí nồng đậm, sinh cơ dạt dào, thậm chí còn mang theo một cổ khí thánh khiết. Nhưng trong mắt Tư Mã Tiêu, tiên sơn này giống như luyện ngục, ngọn lửa đỏ đậm cuốn theo oán hận dày nặng bao phủ trên núi, tiếng quỷ khóc sắp bay lên tận trời, đâm vào trong đầu làm hắn càng thêm đau đớn khó nhịn.
“Chỉ đưa đến đây thôi.” Nguyên anh tu sĩ dừng ở chân núi, chờ người đến đón nữ anh.
Người tới thực nhanh, hai tu sĩ một nam một nữ, mặc xiêm y thêu hình ngọn lửa, biểu tình mang theo chút dửng dưng, hiển nhiên rất là khinh thường Nghiêm lão gia. Bọn họ hai người phụ trách ôm hài tử đi kiểm tra huyết mạch, nếu lực huyết mạch tương đối nồng đậm, sẽ ban thưởng cho Nghiêm lão gia cực kỳ phong phú, nếu lực huyết mạch chẳng ra gì, hài tử sẽ để hắn mang về.
“Các ngươi trước chờ đợi ở nơi này, quy củ hẳn là đã biết, không thể tùy ý đi lại nhìn xung quanh.” Nữ tu cường điệu nhìn Tư Mã Tiêu, phảng phất không vừa lòng với vẻ mặt của hắn.
Nam tu trung niên mang Nghiêm lão gia tới đây thực cung kính với hai người, nghe vậy liền trách cứ Tư Mã Tiêu: “Tiểu nhi vô tri, không thể mạo phạm linh sơn!”
“Linh sơn?” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, vồ một trảo về phía nam tu trung niên, chộp hắn vào trong tay, ngọn lửa đỏ đậm nháy mắt nuốt hết người.
Ở đây mấy người còn lại đều bị tình huống đột phát này làm cho kinh sợ, Nghiêm lão gia sợ đến trợn mắt há hốc mồm, ngã ngồi trên mặt đất lăn mấy vòng sang một bên, cuộn tròn lại. Hai tu sĩ ôm nữ anh nhanh chóng phản ứng, chuẩn bị thông báo thủ vệ nơi đây. Nhưng mà Tư Mã Tiêu không cho họ cơ hội, hai người cũng không kịp phát ra một tiếng đã không thể động đậy, cứng đờ tại chỗ.
Tư Mã Tiêu thiêu xong một người, lại động động tay đốt một nam tu khác thành bụi. hắn thiêu chết một tu sĩ Nguyên anh, so với phàm nhân hái một đóa hoa còn dễ dàng hơn, làm nữ tu kia sợ không nhẹ.
hắn lại nhìn về phía nữ tu, sắc mặt nữ tu ôm hài tử đã trắng bệch, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Tu vi nàng ta không thấp, coi như một tiểu quản sự, từ trước đến nay như cá gặp nước, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cảm giác được loại uy thế đáng sợ này, những thuật pháp linh lực và linh khí của nàng, không thể sử dụng như bình thường, bị áp chế triệt triệt để để.
Thậm chí đáy lòng nàng cũng không sinh ra nổi tâm tư phản kháng, chỉ cảm thấy sợ hãi vô biên xâm nhập vào tư duy. Nàng nghe thấy trong đầu có một thanh âm, nói cho nàng phải nghe theo mệnh lệnh người này.
Tinh thần của Tư Mã Tiêu cường đại dữ dội, hắn khống chế nữ tu, tự thân hóa thành nam tu mới vừa rồi kia, nói: “Đưa ta đi vào.”
Nữ tu không có sức phản kháng, ôm hài tử dẫn theo hắn đi vào bên trong Bách Phượng sơn. Nơi bí ẩn của Bách Phượng sơn có rất nhiều kết giới, tu sĩ bình thường ở tầng kết giới bên ngoài căn bản không phát hiện được càn khôn bên trong, mà vào tầng kết giới thứ nhất tới dưới chân Bách Phượng sơn, cũng chỉ là lớp ngoài cùng, cần phải có người có thân phận được chấp nhận mới có thể tiến vào tầng kết giới thứ hai bên trong.
Lấy năng lực của Tư Mã Tiêu, hắn cố nhiên có thể phá tan kết giới nơi này, đại náo một hồi, nhưng như vậy rút dây động rừng, còn chậm trễ thời cơ, nhất định sẽ có một ít “xà trùng chuột kiến” chạy trốn, nói không chừng có thể còn sẽ có người chạy tới ngăn cản.
hiện giờ, hắn đi theo nữ tu tiến vào lòng Bách Phượng sơn, không ai ngăn cản, toàn bộ bí mật nơi này rộng mở trước mặt hắn.
Trong mắt Tư Mã Tiêu màu đỏ càng ngày càng đậm, như là máu tươi sền sệt tan chảy.
Lòng núi Bách Phượng sơn xây vô số cung điện để cư trú, có rất nhiều người sinh sống, trên người bọn họ cả trai lẫn gái đều có hơi thở cùng loại với ngọn lửa trên người Nghiêm công tử. Những hơi thở mỏng manh đó hội tụ bên nhau, có một tia cộng minh với linh hỏa trong thân thể Tư Mã Tiêu.
Những người này, đều là huyết mạch tộc Phụng Sơn, chỉ có điều huyết mạch của bọn họ thực yếu.
Tộc Phụng Sơn từ rất sớm đã bắt đầu thi hành sinh sản huyết mạch thuần tịnh, chính là như vậy nhiều năm qua đi, khó tránh khỏi sẽ có người không muốn nghe theo lời trưởng bối, lưu lại hậu đại với người không cùng tộc. Đó là những người lúc trước bị tộc nhân Phụng Sơn gọi là “không thuần” cho nên huyết mạch không được chấp thuận, lưu lạc ở bên ngoài, rất nhiều đời sau bị người có tâm tìm được, tụ tập ở chỗ này, hình thành một chỗ như vậy.
Từ bên ngoài vào đến bên trong, nữ tu dẫn đường cấp bậc cũng không phải rất cao, còn không có cách nào đi tới chỗ sâu nhất, nhưng Tư Mã Tiêu đã nhìn đủ rồi.
Trong lòng núi, hắn có thể cảm giác được khí tức ban đầu từ trong ra ngoài, từ yếu đến mạnh, cho nên càng là người sống ở bên ngoài thì lực huyết mạch càng yếu. Nơi này giống như là một tòa nhà giam được quản lý nghiêm khắc.
Cả trai lẫn gái ở cùng một chỗ, tiếng rên rỉ ái muội hết đợt này đến đợt khác, mọi người đại khái đều sinh trưởng từ nhỏ đến lớn ở chỗ này, không chút nào cảm thấy thẹn thùng, nơi chốn là thân thể trắng bóng. Còn có một không gian yên lặng càng rộng rãi, có rất nhiều nữ nhân sinh sống, các nàng giống nhau là đều mang thai, còn có không ít nữ nhân sinh sản cùng một chỗ, tiếng khóc hài tử trộn với mùi máu tươi, bị gió đưa đến chỗ Tư Mã Tiêu.
Ở chỗ này người quản lý đều mặc quần áo tương tự, xử lý tạp vật bên ngoài chính là rất nhiều tu sĩ tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ, tầng quản lý ở giữ, tu vi phần lớn ở Nguyên anh và Hóa Thần, Tư Mã Tiêu có thể cảm giác được ở sâu bên trong còn có tu sĩ Hợp Thể cùng với Luyện Hư kỳ đang trấn thủ. Mà những người có được huyết mạch Phụng Sơn, bất luận lực huyết mạch đậm hay nhạt, đều là phàm nhân, không ai có tu vi.
Nếu tùy ý coi những người này là một loại động vật, vậy đây là cái trại chăn nuôi, rốt cuộc nhân loại chăn nuôi súc sinh cũng là cách làm như vậy.
“Ta, ta chỉ có thể mang ngài đến nơi đây……” Nữ tu nơm nớp lo sợ, dừng bước chân.
Tư Mã Tiêu duỗi tay bóp cổ nữ tu, đốt nàng thành tro, thuận tay phất tro bụi đi, liền đi về chỗ sâu trong lòng núi.
……
Dưới chân Bách Phượng sơn, Nghiêm lão gia không dám chạy, hắn lúng túng ngồi xổm tại chỗ giống như cái nấm, khẩn trương nhìn Bách Phượng sơn. Tư chất của hắn không tốt, tu vi không cao, lại sống trong nhung lụa đã quen, lúc này tu sĩ dẫn hắn tới đã bị giết, chính hắn không có cách nào trở về, chỉ có thể tuyệt vọng ngồi chờ ở đây.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác thấy một trận thiên diêu địa chấn, trên Bách Phượng sơn thanh tĩnh thánh khiết bỗng dâng lên ngọn lửa, lửa lớn hừng hực thiêu đốt cả tòa núi, làm hết thảy trên núi đều biến thành màu đỏ rực.
Dãy núi đổ nát, lôi đình từng trận, lửa bốc thành biển. Nghiêm lão gia quay đầu chạy ra bên ngoài, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. hắn chưa bao giờ gặp cảnh tượng đáng sợ như vậy, rừng rậm vốn xanh tươi trong chớp mắt trở thành đất khô cằn vỡ nát, nham thạch và đất màu trên núi đều bị ngọn lửa đốt trụi. Thậm chí hắn nghe thấy vô số người gào khóc thảm thiết, dưới chân núi thánh khiết phảng phất trấn áp vô số oan hồn, chúng nó trốn thoát trói buộc của ngọn núi, toàn bộ ùa vào biển lửa.
Đây…… Đây là biển lửa luyện ngục sao? Nghiêm lão gia mềm chân ngã xuống mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi.
……
Liêu Đình Nhạn làm một con rái cá ngồi ở trên xà ngang khắc hoa của sân khấu trong đại trạch Nghiêm gia, vừa cắn hạt dưa, vừa nghe người phía dưới kể chuyện giảng tích.
“Ma tu Cuống Chiếu giết sạch ba tòa thành lớn Đông Nam, ăn luôn mấy chục vạn bình dân, đáng thương địa giới Đông Nam, cũng không có môn phái tiên phủ nào lợi hại, dùu có đệ tử của tiểu môn tiểu phái tiến đến, không những không thể cứu người, còn đáp thân vào đó. Năm đó Cuống Chiếu quấy loạn mưa gió, thành Đông Nam bị hại, chọc đến thiên nộ nhân oán, nhưng mấy đại môn phái ở gần đấy cũng không có cách nào với hắn, uổng phí rất nhiều tính mạng đệ tử, rốt cuộc có người cầu đến Canh Thần Tiên Phủ, ngay lúc đó chưởng môn Thung Du đạo quân chính trực thiện lương nhất, vì thiên hạ chúng dân, lập tức đồng ý việc này, đi Đông Nam tiêu diệt ma tu.”
“Trận chiến ấy, đánh đến trời đất u ám, tiên thần thượng cổ phân tranh bất quá cũng chỉ như thế, lúc ấy bởi vì hai người, cả vùng biến thành một mảnh đất chết ngàn dặm, đồi núi cũng trở thành cánh đồng bình nguyên bát ngát, các ngươi nói sao? Là đang sống sờ sờ bị đánh phẳng!” trên đài người kể chuyện nói đến rung đùi đắc ý, dưới đài một đám nữ quyến Nghiêm gia ngồi nghe như thấy mùi ngon.
“Tiên nhân thật sự lợi hại như vậy? nói đến nhân sĩ tu tiên, trong phủ chúng ta cũng có không ít, nhìn cũng không lợi hại lắm a.” một phụ nhân tuổi trẻ không quá tin tưởng.
“nói như vậy cũng không đúng rồi, bọn họ có thể so sánh với chưởng môn Canh Thần Tiên Phủ chúng ta sao, chính là một đệ tử trong tiên phủ cũng so được với chưởng môn trưởng lão những môn phái bên ngoài rồi, bằng không sao chúng ta là đệ nhất tiên phủ đâu.” Phụ nhân nói chuyện đầy mặt kiêu ngạo, bộ dáng có chung vinh dự, phảng phất Canh Thành Tiên Phủ chính là nhà nàng.
Đó đều là nữ nhân hậu trạch Nghiêm phủ, hơn trăm người oanh oanh yến yến, đồng thời hài tử cũng rất nhiều, một đám lớn hài tử lúc này ở trong hoa viên bên ngoài ồn ào nhốn nháo, quả thực đáng sợ, Liêu Đình Nhạn ngủ đến nhàm chán, lúc đi dạo phát hiện nơi này, liền nằm ở trên xà ngang cùng nghe giảng sách.
Nghiêm phủ phi thường phú quý, nuôi rất nhiều nhạc kĩ và nghệ sĩ giết thời gian, người kể chuyện hôm nay chính là kể sự tích đám đại năng đông đảo rất có danh tiếng trong Canh Thần Tiên Phủ, vừa rồi nói Thung Du đạo quân là chưởng môn đời trước, ở Tu Chân giới dang tiếng thật tốt.
Liêu Đình Nhạn cũng không biết rất nhiều chuyện, ở chỗ này nằm nghe hết một ngày, cũng coi như là thêm chút kiến thức.
Phía dưới một trận la hét ầm ĩ, bỗng nhiên lại có người nói: “Aiz, các ngươi có biết không, nghe nói vị tổ tông bên trong Canh Thành Tiên Phủ đó của chúng ta xuất quan.”
“…… Ngươi nói Từ Tàng Đạo Quân?”
“Đương nhiên là hắn, huyết mạch cuối cùng của Tư Mã thị, sao không nghe nói đến sự tích của hắn?”
“Ta cũng chưa nghe thấy, không bằng để tiên sinh thuyết thư nói một chút cho chúng ta.”
Nghe đến Từ Tàng Đạo Quân, Liêu Đình Nhạn lại yên lặng cắn hạt dưa. Thầm nghĩ, nếu các ngươi biết tổ tông này lúc trước ở trong phủ, còn không phải đã bị hù chết rồi.
Phía dưới tiên sinh thuyết thư nói: “Vị sư tổ này, bối phận tuy cao, tuổi lại không phải rất lớn, còn bế quan nhiều năm như vậy, muốn nói sự tích ghê gớm, thật sự cũng không có. Bất quá, có mấy lời đồn đãi ngõ tắt, có thể nói một chút với các vị các phu nhân.”
Bất luận ở nơi nào, lực lượng bát quái đều cường đại, một đám nữ nhân hứng thú bừng bừng thúc giục hắn mau nói.
Tiên sinh thuyết thư liền nói: “Nghe nói vị Từ Tàng Đạo Quân này, chính là Thung Du đạo quân nuôi lớn, lại không thể trở thành người chính trực thiện lương như Thung Du đạo quân, tính tình hắn a, nghe nói là phi thường không tốt, không tốt tới trình độ nào đây? Năm đó một vị cao tăng lánh đời từ Thượng Vân tự ở Phật quốc được Thung Du đạo quân mời đến áp chế tâm ma cho Từ Tàng Đạo Quân, hai chữ ‘ Từ Tàng ’ này, chính là vị cao tăng kia đặt ra……”
Thêm kiến thức thật nhiều. Liêu Đình Nhạn cầm lòng không đậu vỗ tay, thật là cao nhân ở dân gian, vị tiên sinh thuyết thư này biết thật không ít a, chuyện của tổ tông rất nhiều đệ tử bên trong Canh Thần Tiên Phủ còn không rõ lắm, hắn thật ra nói đến đạo lý rõ ràng.
Nghe xong bát quái một ngày, Liêu Đình Nhạn thu hồi hạt dưa còn lại cùng với đệm mềm đồ uống, từ trên xà ngang sân khấu kịch bay về chỗ ở.
Chỗ ở này là Nghiêm lão gia an bài, vô cùng hẻo lánh, là một viện tinh xảo có phong cách thực thổ hào. Liêu Đình Nhạn từ cửa sổ bay vào, nằm liệt trên giường có hoa văn tường vân, mới vừa ngồi xong, cửa đã bị đẩy ra.
Tư Mã Tiêu trở lại.
Cả người hắn đều có máu, trên tóc, trên vạt áo, rơi xuống từng chuỗi màu đỏ thẫm, đôi mắt cũng đỏ đến đáng sợ, chỉ có mặt vẫn trắng như vậy. đi vào trong khoảnh khắc, mùi máu tươi dày đặc tràn ngập toàn bộ gian nhà.
hắn ngồi trên một cái ghế, ngửa đầu, tay đặt lên tay vịn, thở dốc một tiếng thật dài, bỗng nhiên lại ho ra một búng máu, dường như rất mệt mỏi, đến lau còn lười duỗi tay đi lau. hắn nhìn Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Ta lập tức sẽ chết.”
Liêu Đình Nhạn: “?” Ngài đây là đang vui đùa cái gì vậy?
Nàng nhìn kỹ Tư Mã Tiêu, phát hiện trên cổ hắn trắng lạnh có mạch máu hơi hơi phồng lên, trên mu bàn tay cũng vậy.
“Từ khi ta sinh ra, đã có rất nhiều người muốn giết ta, bọn họ muốn mệnh của ta, nhưng ta không muốn cho.” Tư Mã Tiêu ngữ khí âm trầm, “Ai muốn mệnh ta, ta liền lấy mạng kẻ đó”
hắn bỗng nhiên chuyển giọng, nhìn chằm chằm đôi mắt Liêu Đình Nhạn nói: “Nhưng mà, nếu hiện giờ ngươi muốn, ta có thể cho ngươi, ngươi muốn sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.