Liêu Đình Nhạn bị ngọn lửa màu đỏ đó hấp dẫn, đấy là một ngọn lửa rất đẹp, phảng phất như có ma lực.
Bất tri bất giác nàng mê mẩn nhìn nó, bỗng nhiên lại thấy gáy lạnh toát, giật nảy người, lúc này mới định thần lại.
Tư Mã Tiêu khoát tay lên cổ nàng, nhiệt độ lạnh lẽo y như người chết. Y ấn cổ nàng, lôi về phía trước, Liêu Đình Nhạn chỉ có thể nghển cổ, bị y đẩy đến trước đóa hồng liên..
Trung tâm ở tầng này chỉ có một ao nước nho nhỏ, trong hồ có một đóa hồng liên, trên đóa hoa ấy là một ngọn lửa đang rực cháy. Bẳng thường thức nông cạn của Liêu Đình Nhạn đối với thế giới huyền huyễn, nàng cũng có thể xác định được thứ này vô cùng quý giá. Thế nhưng Tư Mã Tiêu lại rất tùy tiện, sau khi kéo nàng tới trước mặt đóa hoa kia thì giơ tay vặt một cánh hoa xuống.
Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng khóc huhu, nhưng tiếng khóc ấy chỉ vang lên một tí rồi lại im bặt.
Tiếng khóc của con nít? một ngọn lửa lại phát ra tiếng khóc của trẻ con? Nàng hoài nghi mình đang bị ảo giác.
"Biết cái này là gì không." Tư Mã Tiêu vò nát cánh hoa kia, tiện tay ném xuống đất. Liêu Đình Nhạn lại mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở.
Liêu Đình Nhạn: “Ặc, hoa?"
Tư Mã Tiêu nhìn nàng đầy quái lạ: "Cái gì cũng không biết, thế mà bọn chúng cũng cho ngươi đến đây?" Ma Vực quả nhiên là càng ngày càng suy tàn.
Liêu Đình Nhạn: "Đúng vậy, không ai nói gì với ta cả." thực ra cũng là do sư phụ và các sư huynh không có nhiều tin tức lắm, bọn họ cũng không biết nội tình, nếu đã biết sớm thì có phải giả chết nàng cũng không muốn tới đây làm gì.
Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dang-ca-muoi-cho-su-to/92571/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.