một giấc ngủ dậy, trên mặt thiếu một cái sẹo, lại một giấc ngủ dậy, trên chân thêm một cái vòng.
Sư Nhạn nâng chân lên, động tác đặc biệt không chú ý, nàng khảy vòng đeo chân màu bạc trên cổ chân một chút, cảm thấy cái vòng đeo chân này thật sự rất đẹp, chính là cái loại bảo bối toàn thân tràn ngập ‘ tôn quý ’.
Tư thế này không thể xem cẩn thận, nàng xoay người ngồi dậy, đá tung một cái gối ôm, nâng vòng đeo chân kia lăn qua lộn lại ngắm nghía. Là hai cái vòng màu bạc mảnh dùng dây xâu qua, bên trên hoa văn phức tạp hình như là mẫu đơn, lại hình như là thược dược, bên trong chạm rỗng còn khảm một mảnh bích sắc nhàn nhạt, thông thấu thấm người.
Mang ở trên chân giống như không có trọng lượng, cũng không vướng bận, chỉ có một chút lạnh lẽo nhàn nhạt. Sư Nhạn lấy kinh nghiệm mấy năm qua chính mình lăn lộn ở Hạc Tiên Thành mà khẳng định, đồ chơi này là pháp bảo, phẩm cấp rất cao, rốt cuộc cao bao nhiêu nàng không rõ lắm, lúc trước nàng cũng không có tiền mua pháp bảo lợi hại như vậy. Tuy rằng nhìn qua chất liệu là bạc và ngọc, nhưng chạm vào thì cảm giác lại không phải.
“Nàng cảm thấy cái này thế nào.”
Thanh âm Tư Mã Tiêu đột nhiên vang lên từ phía sau.
Sư Nhạn bị hắn dọa nhảy dựng, rồi sau đó cào cào lỗ tai, “Khá đẹp, nhưng ta không quen mang vòng đeo chân, không thể đeo trên tay sao? Hơn nữa pháp bảo trân quý như vậy, đưa cho ta?” Cảm giác là bảo bối cấp bậc gia truyền, còn không có nghi thức đưa tặng gì đó, cứ trực tiếp đeo lên chân.
Tư Mã Tiêu nhìn nàng, bỗng nhiên cười, duỗi tay cọ cọ vòng đeo chân trên mắt cá chân nàng, “Khóa nhận chủ rồi, ta cũng không thể gỡ nó xuống. Pháp bảo phòng ngự này thế gian chỉ có một cái, bất kì kẻ nào cũng không thể phá tan phòng ngự này mà tổn thương đến nàng.”
Bất kì kẻ nào? Sư Nhạn sửng sốt, theo bản năng hỏi: “A, ngươi cũng không thể?”
Tư Mã Tiêu lông mày cũng chưa động, chỉ nhìn nàng, có loại ôn nhu mà Sư Nhạn không quá hiểu rõ, “Đúng vậy, ta cũng không thể.”
Sư Nhạn nghe trong lòng mắng thầm, đây con mẹ nó còn không phải là cái Thần Khí phòng gia bạo sao? Nếu đến Tư Mã Tiêu cũng không làm gì được thứ này, nàng chẳng phải là có thể đi ngang? không chỉ đi ngang, chỉ sợ còn có thể nằm xõa nữa.
Hỏi thế gian, ai có thể hạ được ta!
Tư Mã Tiêu nhìn kỹ biểu tình của nàng, nâng cằm nàng, “Nàng không cảm thấy có chỗ nào không đúng?”
Sư Nhạn: “không đúng chỗ nào?” Nàng ngốc trong chốc lát, rốt cuộc phản ứng lại đây là không đúng chỗ nào. Vì sao lại là phòng gia bạo! Nàng vì sao tự nhiên phân chia Tư Mã Tiêu vào gia bạo?!
Tư Mã Tiêu không phải ý tứ này.
hắn đột nhiên cười ha hả, Sư Nhạn không biết hắn cười cái quái gì, cảm giác cái trán bị hôn một cái, Tư Mã Tiêu phảng phất rất cao hứng, cọ chóp mũi nàng, hỏi nàng: “Nàng không cảm thấy là ta không có hảo ý, muốn cầm tù nàng?”
không phải không tin ta, không phải bị lão đông tây Sư Thiên Lũ kia nuôi nhiều năm như vậy, không phải không nhớ rõ ta, vì sao vẫn tin tưởng ta?
Sư Nhạn: Ta luôn bởi vì không theo kịp mạch não tổ tông này mà cảm thấy mộng bức, nhưng thấy hắn vui vẻ như vậy, ta cảm thấy vẫn là câm miệng tương đối phù hợp.
một giấc ngủ dậy phát hiện trên người thêm trang sức xinh đẹp, phản ứng đầu tiên đương nhiên là thu được lễ vật, đây chẳng lẽ không phải thực bình thường sao? Vì sao lại liên tưởng đến cầm tù? Nàng cũng không hiểu.
Tư Mã Tiêu cọ ngón tay qua cằm nàng, nắm cổ tay nàng. Chỉ nhẹ nhàng nhấc lên đi về phía trước, Sư Nhạn liền cảm giác cả người mình bay lên, giống như thân thể đã không có trọng lượng. Mà tay Tư Mã Tiêu kéo cổ tay nàng, mang theo nàng dẫm lên mặt đất.
Sư Nhạn cũng không biết hắn làm gì, lại đột nhiên bị hắn nắm tay bước nhanh ra ngoài.
Mặt đất cấm cung là màu đen bóng loáng, cơ hồ có thể nhìn rõ ảnh ngược ra bóng người, Sư Nhạn đi chân trần đạp lên trên, bởi vì bước dồn dập, hai cái vòng mảnh trên cổ chân va chạm, phát ra tiếng leng keng rất nhỏ.
Tư Mã Tiêu mặc áo choàng màu đen, hắn đi nhanh như điện chớp, chính là loại khí thế ‘hỏa hoa mang tia chớp’, cho người ta cảm giác phảng phất bước một bước là đi được 1 mét 8. Sư Nhạn bị hắn lôi kéo cổ tay, cơ hồ là kéo chạy, mặt đất đen nhánh chiếu ra hai bóng dáng tối sầm.
Sư Nhạn không đi giày, tóc cũng không chải, dậy còn chưa rửa mặt, tự giác giống nữ quỷ, nhưng Tư Mã Tiêu không biết có hứng thú gì, kéo nàng liền đi, cũng không cho nàng thời gian nói một câu.
Hai người đi một đoạn trong cấm cung, trong cung điện trống trải không có bất kì dấu vết gì của những người khác, đưa mắt nhìn lại, đều là những cây cột lớn chống đỡ khung đỉnh to lớn cùng các loại trang trí khung đỉnh.
Địa phương trống trải như vậy, chỉ có hai bọn họ phát ra thanh âm, có một khắc Sư Nhạn cảm thấy cảnh tượng như vậy phảng phất có chút quen thuộc.
Dùng khoa học để giải thích, hẳn là gọi là ký ức lần thứ hai của đại não.
Sư Nhạn bị Tư Mã Tiêu dắt đến trung tâm cấm cung, nơi đó có một tòa tháp cao ngói vàng tường đỏ, có vẻ không hợp với toàn bộ Đông thành màu trắng, màu sắc diễm lệ có chút đột ngột.
Nàng lại cảm thấy mơ hồ quen thuộc. Tư Mã Tiêu mang nàng đi về tòa tháp.
trên con đường này phủ kín đá tảng màu trắng, đá cục tản ra hàn khí bị khảm trên mặt đất làm Sư Nhạn nhớ tới đường nhỏ trong công viên ở gần nhà, cũng khảm đá, luôn có người già rèn luyện thân thể đi qua lại nơi đó, nói có thể mát xa huyệt vị lòng bàn chân.
Sư Nhạn tỏ vẻ mình thực hoài nghi, nàng đã từng cảm thấy đường sỏi đá cộm chân người không thể mát xa huyệt vị, chỉ có thể giết người. Đương nhiên hiện tại nàng sẽ không để ý loại đường sỏi đá này, lấy tu vi của nàng, chính là đường trải dao nhỏ cũng có thể đi lên mà mặt không đổi sắc, dao nhỏ bình thường không thể đâm thủng thân thể Hóa Thần kỳ.
Nàng hơi chút thất thần, Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng. Đầu tiên hắn cho nàng một ánh mắt nghi vấn, sau đó mới nhìn thấy nàng đi chân trần. Tiếp theo động tác của hắn thực tự nhiên mà dùng một tay ôm nàng lên, đi lên đường khảm đá tỏa hơi lạnh.
Sư Nhạn:…… Ta thật không có ý tứ này.
Bất quá ôm đã ôm lên, vẫn là lười giãy giụa.
Nhưng nàng cảm thấy vị đại lão này khẳng định rất ít ôm nữ nhân, nào có ôm một phụ nữ thành niên lại dùng tư thế ôm trẻ con như vậy, nàng ngồi ở trên cánh tay Tư Mã Tiêu, tay đáp trên vai hắn, nghĩ thầm, từ lúc ta bảy tuổi đã không ngồi trên cánh tay cha ta như vậy.
Đồng chí Sư Thiên Lũ người cha giả hư hư thực thực của nàng cũng không ôm nàng thân mật như vậy. Vị đại lão này tự xưng là bạn trai, nhưng mà làm cha người ta thật ra cũng rất quen thuộc.
Nàng cảm giác thân thể mình phản ứng cũng rất thuần thục, theo bản năng liền đặt tay vào đúng chỗ. Đây khả năng chính là sức mạnh của tình yêu, thân thể nàng còn di chứng rất nghiêm trọng.
đi qua con đường đá lạnh, chung quanh nhiệt độ hạ xuống, Tư Mã Tiêu đẩy cửa ra, thả nàng xuống dưới, lại sửa thành nắm tay cổ tay nàng.
Trong tháp này mặt đất trải thảm phi thường hoa lệ, phồn hoa tựa cẩm, chung quanh vách tường vẽ ca vũ thăng bình, tiên nhân phi thiên, rực rỡ lung linh, linh động vô cùng.
“Tới.”
Sư Nhạn dẫm lên thang lầu, đi theo hắn lên trên. Thang lầu rất dài rất dài, đi một tầng còn có một tầng nữa, giống như vĩnh viễn không đi đến cuối, nàng ngửa đầu nhìn ánh sáng chiều vào trên đỉnh đầu, bóng dáng Tư Mã Tiêu cũng dừng ở đáy mắt nàng, tóc thật dài đen nhánh còn góc áo cuốn lên, lại làm nàng có loại cảm giác quen thuộc choáng váng.
Tư Mã Tiêu bỗng nhiên quay đầu nhìn nàng, nói: “Khi đó nàng lên tháp cao, ở trên thang lầu mệt suýt thì ngồi xuống, lúc ấy ta cảm thấy……”
“Cảm thấy nàng thật sự quá yếu, ta còn chưa từng gặp ai yếu hơn nàng, con rắn ta tiện tay nuôi còn lợi hại gấp trăm lần.”
Sư Nhạn: Người này có thể nói chuyện hay không?
thật sự, nguyên thân có thể yêu đương với tổ tông này, thật là thần nhân. Thẳng nam không biết nói chuyện, nếu không phải lớn lên đẹp, tu vi lại cao, khẳng định là không thể nào yêu đương nổi.
Ý cười trong giọng nói Tư Mã Tiêu bỗng nhiên tan đi, hắn nói: “hiện giờ nàng đi thang lầu như vậy, cũng không mệt thành như thế.” Có chút ý vị thở dài mà Sư Nhạn không rõ.
Sư Nhạn cảm thấy mình cũng không thể mãi không nói lời nào, chỉ có thể khô cằn phối hợp một câu: “Rốt cuộc tu vi Hóa Thần kỳ, bò mấy thang lầu là không thành vấn đề.”
Tư Mã Tiêu ừ một tiếng, biểu tình lại bắt đầu khó lường, Sư Nhạn lại lần nữa bị hắn ôm lên. Tuy rằng nàng và vị đại lão này mới ở chung không lâu, nhưng tính cách hắn nghĩ cái gì thì muốn cái đó đã làm nàng khắc sâu hiểu biết.
Bị ôm giống tiểu khuê nữ, Tư Mã Tiêu cả người nhảy lên trên, mũi chân đặt lên đèn lồng trôi nổi, chớp mắt liền qua mấy tầng.
Sư Nhạn: Hắc, đây có thể nhanh hơn thang máy nhiều!
Bên thang lầu có cây đèn trống rỗng trôi nổi, trên những cây đèn này đều chạm rỗng hình hoa, nếu thắp sáng, phỏng chừng chiếu ra hình hoa lên mặt đất, thực phù hợp với thẩm mỹ của Sư Nhạn. Nàng nhìn Tư Mã Tiêu không chút khách khí dẫm lên chúng để nhảy lên trên, ánh mắt liền đặt lên những cây đèn đó.
Đầu bỗng nặng lên, Tư Mã Tiêu vuốt đầu nàng, “Đều là đèn nàng thích, tháp dọn tới đây mới thêm vào.” Khi nói chuyện, những ngọn đèn đó liền sáng lên, quả nhiên chiếu ra các loại bóng hoa chồng lên nhau.
Trong giọng nói của hắn có một chút tự đắc, giống như đang nói ‘đã sớm biết nàng sẽ thích’. nói thế nào đây, còn quá đáng yêu.
Chỉ có thể cảm thán, tình yêu làm xú đại lão biến thành ấu trĩ.
Nàng tới tầng cao nhất, ở trong đại điện cũng trống trải, thấy một cái ao nước xanh biếc.
Mạc danh, Sư Nhạn cảm thấy trong ao này hình như thiếu thứ gì, hẳn là có cái gì ở bên trong. Tư Mã Tiêu tiến lên vồ vào trong nước một trảo, từ đáy nước trồi lên một đóa hoa sen màu đỏ run run rẩy rẩy, nụ hoa chậm rãi nở ra, lộ ra bên trong một ngọn lửa an tĩnh đang cháy.
Tiếng gào như khóc như tố, ai oán quanh quẩn ở trong toàn bộ đại điện, tiếng oa oa oa không dứt bên tai, thanh âm trẻ con khóc thút thít như ma âm xuyên não.
Ngọn lửa bỗng nhiên nhảy lên, như là người giương nanh múa vuốt, đánh tới Tư Mã Tiêu, thanh âm trẻ con oán hận mắng: “A a a a ta muốn giết ngươi! Nữ nhân của ngươi đã chết thì có gì liên quan tới ta! Tuy rằng do lực lượng của ta nhưng lại không phải ta giết! Là chính đồ ngốc ngươi, chính ngươi tính kế người khác, kết quả không cẩn thận thiêu chết nàng, lại chỉ biết trách ta! Còn lấy nước ngâm ta! Ngươi có bệnh a! Đầu óc bị nước vào! Ngươi mẹ nó không đau nhưng ta còn đau đấy, xú ngốc bức!”
Tư Mã Tiêu một cái tát đánh ngọn lửa trở về, ngữ khí nóng giận: “Câm miệng!”
Ngọn lửa phát ra giọng trẻ con bị tát một cái mới có thể co rúm lại, nó đại khái đã dùng hết toàn bộ lá gan, rốt cuộc khôi phục lý trí, lùi về tiếp tục khóc oa oa oa.
Xong rồi nó hình như rốt cuộc thấy được Sư Nhạn, lớn tiếng chửi một câu thô tục, lại nói: “Ngươi tìm được nữ nhân này về!”
Sư Nhạn: Kinh! Đây là một ngọn lửa biết mắng thô tục! Hơn nữa ngữ khí này quá giống lúc ta mắng chửi người khác.
Tư Mã Tiêu nói với nàng: “Ta lúc trước bảo nàng tưới nước cho nó, nàng lại dạy loạn nó nói chuyện, nó mắng chửi người càng không xuôi tai.”
Sư Nhạn: thật sự, đừng dùng loại ngữ khí ta dạy hư anh vũ trong nhà để nói ta! không phải ta làm!
Sư Nhạn cảm thấy mình thật sự quá oan a.
Nàng tự giác mình oan đến tháng sáu tuyết bay, Tư Mã Tiêu ha hả cười lạnh, nhưng nghĩ lại nghĩ, không thèm so đo với nàng.
hắn dẫn nàng xem xong ngọn lửa khóc không ngừng đó, dẫn nàng xoay hai vòng ở trên tháp cao, hai người ở trên hành lang cao nhất nhìn xuống Đông thành.
“Nguyên lai tháp này ở Tam Thánh sơn, Tam Thánh sơn bị ta huỷ hoại, liền dọn tháp tới nơi này.”
Sư Nhạn cảm thấy hắn giống như muốn cùng mình nói chuyện nhân sinh, thấy hắn nhìn mình giống như muốn một câu đáp lại, vì thế tìm từ một phen, nói: “Xem ra ngươi thực thích tháp này?”
Tư Mã Tiêu: “Ta chán ghét tháp này, nó cầm tù ta 500 năm.”
Sư Nhạn vừa nghĩ, lời này của ngươi, ta nói tiếp thế nào, câu chuyện bị ngươi ngắt rồi, đồng thời hô to bị cầm tù 500 năm! Đây không phải Tôn Đại Thánh sao!
Tư Mã Tiêu: “Vẫn luôn bị nhốt ở một chỗ, cho nên ta chán ghét những người cầm tù ta, ngay từ đầu đã hạ quyết tâm, chờ ta có thể rời đi, sẽ giết tất cả bọn họ. Cho nên……”
Sư Nhạn quyết định làm trò a dua, vì thế nàng ra dáng ra hình ậm ừ, nói tiếp: “Cho nên thế nào?”
Tư Mã Tiêu giọng nói lại chuyển: “Cho nên nàng cũng sẽ chán ghét ta như vậy sao?”
Sư Nhạn: “Nhìn ngài đây là nói thế nào, sao ta nghe không hiểu, nếu không thỉnh ngài giải thích cho mọi người một phen?”
Tư Mã Tiêu: “……”
Sư Nhạn coi mình chưa nói câu vừa rồi, trả lời: “Ta cảm thấy còn tốt, ngài lại cũng không cầm tù ta.”
Tư Mã Tiêu: “Ta bắt nàng tới nơi này, nàng không cảm thấy đây là cầm tù?”
Sư Nhạn đột nhiên chỉ chỉ núi rừng màu trắng nơi xa: “Ta có chút tò mò bên kia, hai ngày nữa có thể đi xem sao?”
Tư Mã Tiêu thuận miệng đáp một câu: “Nếu nàng muốn đi, buổi chiều đi là được.”
Sư Nhạn gật đầu a một cái, nghĩ thầm, nhà ngươi cầm tù là cái dạng này a.
Nàng thanh thanh giọng nói: “Nếu ta không muốn ở chỗ này, vậy coi như cầm tù, nếu nguyện ý, thì không tính là cầm tù.”
Tư Mã Tiêu vẻ mặt được thuận mao thực vui vẻ, thấp thấp cười hai tiếng, “Ta biết trong lòng nàng càng nguyện ý tin tưởng ta.”
Sư Nhạn cảm thấy, nếu thời điểm này nói mình nguyện ý lưu lại, một bộ phận là vì hoài nghi thân phận mình, muốn làm cho rõ ràng, còn lại đại bộ phận nguyên nhân kỳ thật là bởi vì nơi này đãi ngộ quá tốt. Hơn nữa Tư Mã Tiêu có thể dưới sự giận dữ đẩy mình từ tầng cao nhất này xuống.
Cho nên nàng chỉ có thể lộ ra một cái cười giả, “Ngươi nói đúng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]