Liêu Đình Nhạn nghe thấy ngực mình thịch thịch thịch dồn dập nhảy lên, không biết là bởi vì trận thế lôi kiếp vừa rồi quá lớn làm nàng còn sợ hãi chưa thể hồi thần, hay là bởi vì Tư Mã Tiêu hiện giờ quá làm cho quá động tâm.
hắn vừa mới đập tan đại lôi trên trời, bây giờ lại là dáng vẻ lạnh nhạt trào phúng không thay đổi, Liêu Đình Nhạn nhìn hắn, cảm giác giống như về lại lúc ban đầu quen biết, hắn cũng thường xuyên như thế này.
Ngón tay hắn vỗ lên mặt nàng một chút, ban đầu chỉ cọ sát mềm nhẹ, mang theo chút thân mật và trấn an không rõ, nhưng thực nhanh, hắn liền cười, sau đó bôi tất cả máu trên tay lên mặt nàng. Là cái loại tiện tay tìm chỗ để lau.
Đột nhiên bị bôi máu đầy mặt, Liêu Đình Nhạn:…… anh còn có mặt mũi cười? Chỉ trong một giây, nai con trong lòng tôi lại lăn đùng ra chết, anh có biết không? xin lỗi nai con đi!
Nhờ hắn ban tặng, Liêu Đình Nhạn cảm giác trái tim mình đã khôi phục bình thường, đầu óc cũng có thể bình thường mà tự hỏi.
Nàng giữ chặt cổ tay Tư Mã Tiêu, túm hắn tới chỗ lúc trước đã sắp xếp, ngồi xuống, sau đó hỏi hắn: “Động tĩnh lớn như vậy, có thể gây chú ý không, chúng ta bây giờ chạy lấy người hay là thế nào?”
Tư Mã Tiêu tùy tay vảy ra huyết châu, dùng tay áo lau máu trên vết thương, nói: “Lôi Minh sơn cốc thực đặc thù, ở chỗ này độ lôi kiếp, bên ngoài sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-dang-ca-muoi-cho-su-to/1856841/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.