Skip Reardon đã chịu đựng một trong những tuần rõ ràng là tồi tệ nhất của đời anh. Anh phát hiện vẻ hoài nghi trong mắt của phụ tá công tố viên McGrath khi cô đến thăm anh cùng với tin đồn sẽ không còn có việc kháng án nào nữa.
Tựa hồ một bản đồng ca Hy Lạp đang ngân nga không ngừng trong đầu anh: "Hai mươi năm nữa mới có khả năng phóng thích có điều kiện". Cứ vang đi vang lại như thế. Suốt tuần, ban đêm thay vì đọc báo hoặc xem truyền hình, Skip cứ nhìn chằm chằm vào các bức ảnh lộng khung trên tường xà lim.
Trong hầu hết các bức ảnh là Beth và mẹ anh. Một vài bức đã được chụp cách đây mười bảy năm, khi anh hai mươi ba tuổi và chỉ mới hẹn hò với Beth. Cô vừa mới bắt đầu công việc dạy học, và anh vừa mới tạo lập Công ty xây dựng Reardon.
Trong mười năm nằm tù, Skip đã trải qua nhiều giờ nhìn những bức ảnh đó và tự hỏi tại sao mọi việc đã xoay chuyển tồi tệ đến thế. Nếu anh đã không gặp Suzanne đêm hôm ấy, giờ đây anh và Beth chắc đã thành hôn được mười bốn hoặc mười lăm năm. Có lẽ họ đã có hai hoặc ba đứa con. Ta sẽ cảm thấy như thế nào khi có một đứa con trai hoặc một đứa con gái?
Chắc là anh đã xây cho Beth một ngôi nhà mà họ đã cùng nhau dự tính – không phải là loại hiện đại, dở hơi mà một kiến trúc sư có thể tưởng tượng ra như Suzanne đã đòi hỏi anh và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-cho-toi-goi-co-la-em-yeu/2883521/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.