Jason Arnott nằm thao thức gần suốt đêm, vất vả với việc cố gắng quyết định xử sự như thế nào với cú điện thoại của phụ tá công tố viên Kerry McGrath, mặc dầu, như cô đã nói một cách hết sức tế nhị, đây chỉ là một việc " không chính thức"
Vào khoảng bảy giờ sáng, ông ta đã dứt khoát. Ông ta sẽ gọi điện thoại trả lời cô và, bằng một giọng nhã nhặn, tử tế nhưng không thân thiện, thông báo với cô rằng ông ta sẽ rất vui lòng gặp gỡ cô, miễn là không quá lâu. Lý do là ông ta sắp sửa đi xa vì công việc kinh doanh.
Tới Catskills, Jason tự hứa. Mình sẽ trốn khỏi nhà. Sẽ không một ai tìm thấy mình ở đấy. trong thời gian đó, tất cả câu chuyện này sẽ lắng dịu. Nhưng mình không thể có vẻ như mình đang có điều gì lo lắng.
Quyết định xong, cuối cùng ông ta mới ngủ say được một giấc, theo kiểu giấc ngủ mà ông ta thường thưởng thức sau khi ông ta đã hoàn tất tốt đẹp một nhiệm vụ và biết mình an toàn ở nhà.
Ông ta gọi điện thoại cho Kerry McGrath ngay sau khi ngủ dậy lúc chín giờ rưỡi. Cô nhấc máy ngay sau tiếng chuông đầu tiên. Ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra giọng nói của cô có vẻ biết ơn một cách chân thật.
- Ông Arnott, tôi quả thực cảm ơn cú điện thoại của ông, và tôi xin cam đoan đây chỉ là một việc không chính thức. - Cô nói. - Tên của ông đã được nêu lên với tư cách một người bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-cho-toi-goi-co-la-em-yeu/2883516/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.