Bác sỹ Smith đã rời khỏi phòng mạch lúc 4 giờ 20, chỉ vào khoảng một phút sau khi khách hàng cuối cùng của ông ra về.
Kate Carpenter vui mừng khi thấy ông đi. Bà cảm thấy khó chịu khi phải theo dõi ông trong thời gian gần đây. Hôm nay bà lại nhận thấy tay ông khẽ run khi ông tháo chỉ trên đầu bà Pryce, người vừa được giải phẫu để nâng cao lông lông mày. Tuy nhiên không phải chỉ bề ngoài của vị bác sĩ này khiến bà y tá lo ngại, bà chắc chắn trong lòng ông cũng đang có chuyện gì không ổn.
Nhưng điều khó chịu nhất đối với Kate là bà không biết phải xoay sở như thế nào. Charles Smith là – hoặc tối thiểu đã là – một nhà phẫu thuật xuất sắc. Bà không muốn trông thấy ông mất uy tín, hoặc bị cấm hành nghề. Nếu tình thế khác, chắc bà đã nói chuyện với vợ ông hoặc với người bạn thân nhất của ông. Nhưng trong trường hợp của bác sỹ Smith, bà không thể làm điều đó – vợ của ông đã bỏ ông từ lâu, và dường như ông không có người bạn thân nào.
Cô em gái Jean của Kate là một nhà hoạt động xã hội. Jean có lẽ hiểu vấn đề và có thể cố vấn cho bà cách để giúp bác sỹ Smith việc rõ ràng ông đang cần. Nhưng Jean đang đi nghỉ ở Arizona, và Kate không biết làm cách nào liên lạc với cô em cho dù bà rất cần. Lúc bốn giờ rưỡi, Barbara Tompkin gọi điện thoại.
- Bà Carpenter, tôi không thể chịu nổi được nữa. Đêm hôm qua, bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-cho-toi-goi-co-la-em-yeu/2883508/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.