Charles Smith đưa Barbara Tompkins tới Le Cirque, một nhà hàng rất sang trọng, đắt tiền ở trung tâm Manhattan.
- Một số phụ nữ thích những nơi yên tĩnh, hơi lỗi thời, nhưng tôi đoán cô thích những chỗ thời thượng ở đó người ta có thể trông thấy hoặc được trông thấy. - Ông nói với người phụ nữ trẻ đẹp.
Ông đã đón cô ta tại căn hộ của cô ta, và sự việc cô ta sẵn sàng đi ngay đã không thoát khỏi mắt ông. Áo khoác của cô ta vắt trên một chiếc ghế trong tiền sảnh nhỏ, ví của cô ta nằm trên bàn bên cạnh đó. Cô ta đã không mời ông uống một ly rượu khai vị. Cô ta không muốn ở một mình với mình, ông ta nghĩ.
Nhưng, tại nhà hàng, với hết sức nhiều người chung quanh và chủ nhà hàng xun xoe bên cạnh, Barbara thư giãn thấy rõ.
- Nơi này khác hẳn Albany. - Cô ta nói. - Tôi vẫn còn giống như một đứa bé con nhận mỗi ngày một món quà sinh nhật.
Ông sửng sốt trong một lúc vì lời nói của cô ta. Hết sức giống với Suzanne, vẫn thường tự so sánh một đứa bé con với một cây Noel và nhiều gói quà luôn luôn chờ sẵn để được mở ra. Nhưng từ một đứa bé trong truyện cổ tích, Suzanne đã biến đổi thành một người trưởng thành bội bạc. Mình đã đòi hỏi nó hết sức ít, ông nghĩ. Đáng lẽ một nghệ sĩ phải được quyền ngắm công trình sáng tạo của mình? Tại sao công trình sáng tạo này lại bị lãng phí giữa đám cặn bã dâm ô của xã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-cho-toi-goi-co-la-em-yeu/2883495/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.