Chân Tu Dĩnh bị thương còn đi thăm anh, nói không cảm động là nói láo nhưngHùng Khải đau lòng nhiều hơn. Chân Tu Dĩnh bị thương còn nặng hơn tưởngtượng, nghe cô nói cô gần như bị café nóng hắt lên chân cùng thời điểmanh bị rắn cắn, chẳng lẽ là cảm ứng tâm linh sao?
Trướcđó anh cũng có nghe qua chuyện cảm ứng tâm linh này, trên ti vi cũngthường hay bắt gặp những pha như thế nhưng thực tế chưa từng xảy ra. Bây giờ nghe Tu Dĩnh nói, lúc đó trong lòng tự dưng bồn chồn, trượt taykhông cầm vững tách café, café nóng mới hắt lên chân cô. Nghe cô tả qualoa anh biết cô không muốn anh khổ sở nhưng nhìn cô nhăn mặt vì đau,muốn không đau lòng thật khó.
Anh nghe cô nói, lúc đó cô kịp thời rụt chân lại nên vết bỏng không lớn. Dù là thế thì mức độ bỏng của chân cô vẫn rất nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Anh bị rắn cắn, sưng phù thậm chí “ngủ say”, anh đều không cảm thấy có gì nghiêm trọng, sinh tồn ở ngoài đã thành thói quen rồi, tình huống như vậy sẽ xảy ra bất cứ lúc nào nên sẽ có biện pháp xử trí kịp thời nhưng tình trạng nguy hiểm củaTu Dĩnh khi đó lại khiến anh đau thắt lòng.
“Sao lại tới thăm anh, bị thương thế này rồi cũng không biết ở nhà dưỡng thương chokhỏe, đi xa như vậy, hành hạ cỡ nào.” Anh không nhịn được, buột miệng.
“Em vừa nghe anh hôn mê bất tỉnh còn sức đâu mà để ý thương tích của em.Vết thương nhỏ này so với anh có thấm tháp gì.” Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-vo-dong-chi/1933504/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.