Ôn Hoàn quay về phòng thì Lục Thần đã tắm xong đang cầm khăn mặt lau tóc, thấy cô đến liền hỏi: "Chị năm không sao chứ?"
Ôn Hoàn lắc đầu vươn tay nhận lấy chiếc khăn mặt trong tay anh rồi kêu anh ngồi xuống giường, vừa lau tóc cho anh vừa nói: "Chị năm tự giam mình ở trong phòng, chị nói muốn một mình yên tĩnh một chút."
"Đều là tại tên Lạc Hướng Đông kia, tên khốn kiếp ấy, nếu không phải em và chị năm ngăn cản, hôm nay anh không làm cho hắn ta tàn phế không được!"
Lại dám có thể có con với người khác, đã vậy còn không biết xấu hổ nói không muốn ly hôn cùng chị năm. Anh ta vốn chỉ nhìn vào thế lực của nhà họ Lục, vẫn còn muốn mượn địa vị của nhà bọn họ ở trên thương trường để làm lợi cho công ty nhà họ Lạc mà thôi. Từ lúc bắt đầu anh ta cũng chưa bao giờ yêu Lục Viện, lấy Lục Viện chẳng qua là vì công ty, chỉ có Lục Viện ngốc nghếch kia mới cho rằng chỉ cần thời gian đủ lâu anh ta sẽ thích chị.
"Bỏ đi, nếu chị năm đã nói ly hôn với anh ấy thì anh còn đánh anh ấy tàn phế làm gì, dù sao cũng chỉ là một người không liên quan." Ôn Hoàn khuyên, ngón tay lướt qua tóc anh, nhẹ nhàng chải tóc giúp anh.
Lục Thần không nói nữa, kéo tay cô đang lau tóc ở trên đầu anh qua, dùng sức để cho cô ngã ngồi lên chân của anh, gắt gao ôm chặt lấy cô, đầu tựa vào hõm vai của cô lẩm bẩm nói: "Rất nhớ em."
Ôn Hoàn khẽ cười, trong lòng bởi vì ba chữ ngọt ngào ngắn ngủi này của anh mà tan chảy như đường, tay vỗ nhẹ lên cánh tay của anh đang vòng quanh mình nói: "Mau buông ra, vẫn còn chưa lau khô mà."
"Không sao, như vậy được rồi." Lục Thần cũng không thèm để ý, cúi ngay đầu xuống hôn lên môi của cô, trằn trọc cắn mút môi của cô hỏi: "Nhớ anh không?!" Tay không biết khi nào đã bắt đầu rời khỏi hông của cô sờ soạn hướng lên lưng.
Ôn Hoàn cũng không muốn lừa mình dối người, thật thà gật đầu, dán vào môi của anh nỉ non nói: "Nhớ." Rất nhớ, rất nhớ.
Khóe miệng Lục Thần mang theo nụ cười hài lòng, dùng sức đẩy cô vào trong giường.
Rèm cửa sổ căn phòng hơi lộ ra khe hở, trăng bên ngoài bầu trời vừa tròn vừa to đang xuyên qua lớp rèm để rình coi hai người trong phòng đang triền miên dây dưa trên giường.
Sáng sớm Lục Thần đã phải đến đơn vị, trước khi rời nhà đi làm còn bảo Ôn Hoàn để ý Lục Viện, sợ chị sẽ xảy ra chuyện gì.
Cả người Lục Viện trông có vẻ rất mệt mỏi, giống như cả đêm không ngủ, hai vành mắt thâm đen, nhìn kỹ có thể thấy được hơi sưng phù.
Ôn Hoàn ngồi xuống cạnh chị, nhẹ nhàng vỗ bả vai của chị hỏi: "Chị có khỏe không?"
Lục Viện nhìn cô một cái, gắng sức nhếch môi gật đầu với cô nói: "Ừ."
Thấy chị như vậy cũng không muốn chạm vào vết thương của chị, Ôn Hoàn tránh nói về Lạc Hướng Đông: "Nếu không chúng ta đi ra vùng ngoại ô chơi đi, hít thở không khí trong lành cũng tốt, ngày nào cũng ở trong thành phố khiến cho toàn thân uể oải, đến vùng ngoại ô dạo một chút cũng không tệ, có thể xoa dịu tâm tình."
Lục Viện lắc đầu cười áy náy với Ôn Hoàn nói: "Em đi đi, chị không muốn đi."
Ôn Hoàn nhìn chị có phần lắc đầu không biết làm gì, đi tới giang tay ôm chị một cái rồi nhìn chị nói: "Có gì không vui, muốn làm gì hay muốn đi đâu thì đến tìm em có được không?"
Lục Viện gật đầu cảm ơn với cô: "Cám ơn em, Tiểu Hoàn."
Ôn Hoàn vỗ nhẹ lên bả vai của chị sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Vừa mới từ trong phòng của Lục Viện đi ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người bấm chuông, bác Trương đang ở trong phòng bếp dọn dẹp nên Ôn Hoàn đi tới mở cửa, nhưng không ngờ người đứng ở ngoài cửa lại là mẹ của Thành Việt - Tưởng Tuệ Phương!
Đợi Ôn Hoàn phản ứng được định đóng cửa lại thì đã bị bà Thành chặn ngang.
Thấy cô muốn đóng cửa, Tưởng Tuệ Phương vội vàng nói: "Tiểu Hoàn, bác, chúng ta có thể nói chuyện chứ, bác muốn gặp mẹ cháu một lát."
"Chúng cháu không muốn gặp bác!" Vừa nói vừa đẩy bà ra ngoài.
"Tiểu Hoàn, có phải mẹ cháu xảy ra chuyện gì không, bác thấy mẹ cháu ngồi xe lăn, bác chỉ muốn nhìn bà một cái thôi." Tưởng Tuệ Phương vừa nói trên mặt vừa mang theo vẻ cầu xin.
"Bà ấy xảy ra chuyện gì?" Ôn Hoàn nhìn bà cười lạnh, trong ánh mắt của cô mang theo oán hận mãnh liệt, đóng sầm cửa lại, giận dữ gào thét với người ngoài cửa: "Bà bị điên rồi, nhưng bà biến thành như vậy không phải do các người làm hại sao? Đừng nói với cháu chuyện ba cháu năm đó không liên quan gì đến nhà họ Thành các người!"
Tưởng Tuệ Phương lui về phía sau một bước, lắc đầu giống như không thể tin được, miệng lẩm bẩm nói: "Điên, điên rồi, sao lại... sạo lại như vậy..."
"Sao lại như vậy ư, cháu còn muốn hỏi các người sao lại như vậy, vụ án năm đó của ba cháu không không liên quan gì đến người nhà họ Thành các người sao? Bác có dám nói không phải do Thành Dân Sơn giăng bẫy hãm hại ba cháu không?!" Ôn Hoàn chất vấn, cả người bởi vì tức giận mà vẻ mặt cũng bắt đầu có phần dữ tợn, tay gắt gao nắm thật chặt giống như cố gắng kiềm chế nỗi căm hận của mình.
"Bác, bác..." Tưởng Tuệ Phương hồi lâu cũng không nói được câu nào, chuyện năm đó đương nhiên bà cũng biết, chính bởi vì biết nên mới có cảm giác hổ thẹn, nhưng ngoài hổ thẹn ra bà còn có thể làm gì khác được, chẳng thể làm gì được.
Lục Viện ở trong phòng nghe thấy hình như bên ngoài có tiếng cãi vã, mở cửa đi ra thì thấy Ôn Hoàn cùng một người phụ nữ ăn mặc trang phục quý phái đứng ở cửa. Bộ dạng Ôn Hoàn nhìn như là đang cố gắng nén nhịn gì đó, chị không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng thấy Ôn Hoàn như vậy bèn đi về phía trước đỡ lấy cô hỏi: "Tiểu Hoàn, em làm sao vậy?" Vừa nói vừa nhìn Tưởng Tuệ Phương đang mang vẻ mặt hổ thẹn đứng bên kia.
Một lúc lâu sau Ôn Hoàn mới làm dịu được tâm trạng, hít một hơi thật sâu cô chuyển sang nhìn Lục Viện nói: "Không có gì, chị, chúng ta đi vào thôi." Nói rồi không liếc mắt nhìn Tưởng Tuệ Phương mà đi vào luôn.
Trước khi vào Lục Viện nhìn qua Tưởng Tuệ Phương, không nói gì rồi đưa tay đóng cửa lại.
Ôn Hoàn nhốt mình ở trong phòng giống như Lục Viện mấy ngày hôm trước, một lời cũng không nói, yên lặng đợi ở trong phòng như vậy.
Lục Viện không yên tâm, vào xem cô thì thấy cô đứng ở cửa sổ, trong tay cầm thật chặt một tấm hình, tấm ảnh kia có vẻ đã cũ rồi, viền mép ảnh đã ố vàng mà người trong ảnh chính là Ôn Hoàn mấy năm trước cùng ba Ôn và mẹ Ôn.
Khẽ thở dài, chị mở miệng hỏi: "Tiểu Hoàn có muốn nói chuyện với chị một chút không?" Vừa nói vừa giơ tay ra cầm tấm ảnh cũ trong tay cô.
Lúc này Ôn Hoàn mới quay đầu lại nhìn Lục Viện một lúc lâu rồi mới lắc đầu.
Thấy cô không nói Lục Viện cũng không hỏi thêm gì nữa, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tâm trạng cô như vậy chị có thể hiểu được, có thể một mình yên tĩnh ngược lại sẽ khá hơn một chút. Nghĩ vậy liền đem tấm ảnh trong tay đưa lại cho cô, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô nói: "Có chuyện gì thì kêu chị, khó chịu thì tìm chị nói chuyện."
Ôn Hoàn nhìn chị lẳng lặng gật đầu.
Lục Viện đi từ trong phòng ra ngoài, khẽ thở dài một tiếng sau đó mới bước tới căn phòng của mình.
Buổi tối lúc Lục Thần quay về Lục Viện kể sơ qua tình hình lại cho anh, Lục Thần rất im lặng, chỉ gật đầu không nói thêm gì. Lúc trở về phòng thì thấy Ôn
Hoàn ngồi dựa vào đầu giường, trước tủ đầu giường còn bày thức ăn bác Trương đem vào, xem ra một miếng cũng không động vào, vẫn còn y nguyên như cũ ở đó.
Nghe thấy tiếng động Ôn Hoàn ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Thần đang đứng ở đầu giường, mắt bình tĩnh nhìn cô.
Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu như vậy Ôn Hoàn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Chuyện của ba em có phải anh điều tra ra cái gì không?" Giọng nói hơi khàn khàn trầm xuống khiến cho người nghe có phần không hiểu cô đang nói gì.
Lục Thần nhìn cô rồi đi về phía cô, không trả lời ngay câu hỏi của cô mà nhìn đồ ăn đặt ở bên cạnh, ngồi xuống cạnh giường hỏi: "Vì sao không ăn cơm?"
Ôn Hoàn cầm tay anh, tâm tình có phần kích động: "Lục Thần, anh nói cho em biết, chuyện của ba em năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Thành Dân Sơn cố ý hãm hại ba không, em không tin ba lại tham ô."
"Tiểu Hoàn, em bình tĩnh một chút đừng kích động như vậy." Lục Thần cầm lấy tay cô, cố gắng làm cho tâm tình của cô bình tĩnh trở lại.
"Anh biết phải không, có phải anh điều tra được rồi không?" Ôn Hoàn nhìn anh, tay trái nắm thật chặt cánh tay của anh, dùng sức lắc lắc anh, viền mắt thoáng cái cũng đỏ lên, nước mắt theo gò má chảyxuống, nhìn vẻ cầu xin trong ánh mắt cô khiến Lục Thần đau lòng, bực bội hận không thể để cho mình thay cô chịu sự đau khổ và bất lực này.
Dùng sức ôm cô thật chặt vào trong lòng, anh chỉ có thể lặp đi lặp lại ở bên tai cô: "Tiểu Hoàn, đừng như vậy, đừng như vậy..."
Bị anh ôm chặt Ôn Hoàn bất lực khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Em chỉ không có cách nào tin ba thật sự là người như vậy, em thật sự không có cách nào..."
Lục Thần cắn chặt môi, mặc cho lúc cô kích động không ngừng lấy tay đấm vào người anh. Anh điều tra được, ngoài chuyện vụ án của ba cô năm đó có liên quan đến Thành Dân Sơn mà còn tra ra nguyên nhân mẹ Ôn bị điên lúc trước, nhưng những lời này anh không nói được. Anh biết Ôn Hoàn đã rất đau khổ nếu nói cho cô biết chân tướng sự thật sẽ chỉ làm cho cô càng thêm đau khổ. Anh không đành lòng, thực sự không đành lòng, nhìn cô lúc này so với bị đạn bắn xuyên qua ngực còn đau đớn khó chịu hơn.
Cũng không biết ôm cô như vậy bao lâu, Ôn Hoàn dường như khóc mệt cuối cùng ngủ ở trong lòng anh. Trên mặt và khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô xong Lục Thần mới đứng dậy đến toilet đem khăn nóng ra nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho cô, cẩn thẩn không làm cho cô tỉnh lại.
Sau khi đi từ trong phòng ra ngoài, Lục Viện ở trong phòng khách vẫn chưa ngủ đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, thấy anh đi ra có phần lo lắng hỏi: "A Thần, Tiểu Hoàn không sao chứ?"
Lục Thần gật đầu, cả người có phần uể oải ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào từ từ nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm nói: "Chị, lừa dối một người thực sự rất mệt mỏi..." Mà người kia lại còn là người mình yêu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]