Lúc Ôn Hoàn vẫn còn đang ngồi ở trong phòng khách nghĩ sao Lâm Tiểu Nhã lại biết được mẹ ở viện điều dưỡng thì nghe thấy trong phòng đột nhiên truyề tới một tiếng kêu sợ hãi.
"A!........."
Ôn Hoàn chợt phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía căn phòng, không kịp suy nghĩ gì bỏ lại điện thoại di dộng chạy nhanh về phía căn phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy mẹ Ôn nằm ở trên giường, mắt nhăm quơ tay quơ chân như là mơ thấy ác mộng.
Ôn Hoàn vội bước tới bên giường khẽ lay mẹ: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, tỉnh lại... tỉnh lại đi..."
"A!" Mẹ Ôn đột nhiên giật mình tỉnh lại, ngồi dậy ôm mình thật chặt lui ở một bên nhìn Ôn Hoàn như là nhìn thấy cái gì rất kinh khủng rất sợ hãi, vừa lắc đầu vừa ôm chặt lấy mình, miệng không ngừng nói: "Đừng tới, a!........ đừng tới.... Nhân Hoa... Nhân Hoa, Nhân Hoa mau tới cứu em..."
"Mẹ, mẹ sao vậy?" Ôn Hoàn không biết sao mẹ lại như vậy, không biết rốt cuộc bà nằm mơ thấy cái gì, rốt cuộc trong mộng có điều gì kinh khung mà khiến cho mẹ kinh sợ như vậy.
"Tránh ra, ngươi tránh ra, tôi muốn tìm Nhân Hoa, tôi muốn tìm Nhân Hoa..." Vừa trốn vừa kêu tên của ba.
Ôn Hoàn đâu còn nghĩ được nhiều như vậy, bước tới ôm chặt lấy mẹ, nước mắt đua nhau rơi xuống: "Mẹ, ba đã mất, ba đã mất, ba đã mất rồi!"
"Thả tôi ra, thả tôi ra, các người là người xấu, tôi muốn đi cứu Nhân Hoa, ông ấy bị oan, ông ấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-trung-ta-tien-sinh/2933830/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.