Lục Thần mặc bộ đồ rằn ri, trên mặt giống như bị bùn đất dính vào, nhọ đen một mảng lớn, cả người dường như so với lúc trước gặp rám nắng hơn rất nhiều, ngoài ra trông cũng có vẻ uể oải hơn trước. Nhưng cặp mắt đen láy kia từ lúc nhìn thấy Ôn Hoàn xuống xe liền phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Ôn Hoàn sửng sốt, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng được, rõ ràng vừa rồi gọi điện thoại vẫn không có người nhấc máy, giờ thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt mình, có phần không thích ứng kịp...
Lục Thần nhanh chóng vứt bỏ vẻ mệt mỏi trên mặt, toét miệng cười đi về phía cô, tay đặt lên đầu cô xoa xoa, hài hước nói: "Ngốc rồi à? Ngay cả ông xã cũng không nhận ra sao?"
Lúc này Ôn Hoàn mới phản ứng được, oán hận trợn mắt nhìn anh, tức giận hất tay anh ra: "Ai là vợ của anh chứ!" Nói xong sượt qua vai anh đi vào trong khách sạn.
Lục Thần ngẩn người, sau đó phản ứng kịp vội vàng kéo tay cô lại, cau mày nóng nảy hỏi: "Em làm sao vậy?" Hai người gần nửa tháng không gặp, gặp nhau không phải nên vui mừng sao? Cho dù không vui vẻ chạy như bay đến cũng không đến mức nhìn thấy anh như nhìn thấy kẻ thù vậy chứ?!
Ôn Hoàn nguýt anh: "Anh còn biết xuất hiện à, không phải anh biến mất sao, không gọi điện không nhắn tin, lại còn tắt máy, điện thoại không làm sao kết nối được! Sao anh không dứt khoát đừng bao giờ xuất hiện nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-trung-ta-tien-sinh/2933777/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.