"Không thể nào! Không thể là cô ấy."
Mặt trời lặn về phía tây, cũng không có khả năng là Úc Diêu.
Ấn tượng của Tô Mặc Ngôn đối với Úc Diêu, tóm tắt một câu, cô là người phụ nữ mặc áo sơ mi cài đến nút trên cùng, mặc váy hận không thể che mắt cá chân. Muốn nói Úc Diêu là tính tình lãnh đạm, Tô Mặc Ngôn còn tin.
"Cậu biết cô ấy?!"
Tô Mặc Ngôn nhìn vào danh thiếp trên bàn ăn, đầu ngón tay vừa vặn đặt trên tên Úc Diêu, "danh thiếp là cấp trên của tôi, đã từng gặp qua, nữ ma đầu. Nhưng..."
Vừa nói đến nữ ma đầu, Minh Mạn liền hiểu ngay, không đợi Tô Mặc Ngôn nói xong, liền cảm thán, "thì ra là nàng, thật không nhìn ra nàng..."
"Nàng là cấp trên của cậu?!" Bạc An Kỳ nhìn kỹ tấm danh thiếp kia, cho dù có ba thước đất, cô cũng phải bắt ra người tối hôm qua ngủ với cô. Hồ đồ cùng nữ nhân lên giường, kết quả mình vẫn là người bị thượng.
Càng nghĩ, trong lòng Bạc An Kỳ lại càng mất cân bằng. Càng tức giận hơn, buổi sáng cô vừa tỉnh lại, người nọ ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi, liền biến mất vô tung vô tích, nói một câu không dễ nghe, Bạc An Kỳ cảm giác mình giống như bị "ăn trắng".
"Chiếm tiện nghi liền chạy trốn, nào có chuyện tốt như vậy!" Bạc An Kỳ càng nói càng kích động, cầm lấy điện thoại di động, mặc kệ ba bảy hai mươi mốt cũng phải gọi số điện thoại trên danh thiếp, "dám ngủ với tôi, nếu không chị chết cũng phải ngủ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-treu-choc/244238/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.