Cũng chẳng biết anh đứng bên cạnh cô nhìn cô bao lâu rồi.
Chỗ ngồi bên cạnh cô là chỗ trống, anh tùy ý ngồi xuống, hỏi cô: “Đã trễ thế này còn lang thang bên ngoài?”
“Sao anh còn ở đây, tôi còn tưởng anh trở về rồi!” Bây giờ cô chẳng có tâm tình quản chuyện của người khác, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn rầu nói: “Tôi ra ngoài giải sầu.”
Rồi kể tóm tắm câu chuyện: “Mặc dù trước kia cũng gặp những tin tức như vậy, thật sự không nghĩ tới lòng người hiểm ác như thế, bây giờ cảm giác quả thực như giẫm phải phân chó thối ấy.”
“Làm gì không vào núi ở với tôi.” Anh thế mà lại có thể nói tới chuyện này.
Đỗ Tiểu Nhiễm liếc anh một cái: “Anh nói bậy bạ gì đó? Trong núi có cái gì, ngày hè muỗi rất nhiều, muốn đi ra ngoài xem phim cũng không xem được, chứ đừng nói tới muốn hẹn bạn bè uống café, lại nói tôi có lý do đi theo anh vào trong núi sao?”
Đỗ Tiểu Nhiễm phát hiện, chỉ cần hai người gặp mặt anh ta sẽ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, hơn nữa nhìn vô cùng không có lễ phép, quả thực như sói đói nhìn chăm chú vào miếng thịt béo bở.
Cô vội vươn tay đẩy đầu anh sang một bên, phỉ nhổ anh: “Anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không! Tôi đang rất phiền lòng.”
Thanh mai trúc mã chính là có chỗ tốt như vậy, mặc dù rất nhiều năm không gặp, nhưng chỉ ở chung một lát liền giống như bạn bè lâu năm.
Cô dứt khoát xem anh là nơi trút bầu tâm sự, giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/92204/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.