Vẻ mặt Vu Kỳ thay đổi, nhàn nhạt liếc qua cô một cái đưa tay muốn thu hồi tranh vẽ của mình.
Đời nào Đỗ Tiểu Nhiễm chịu trả, lập tức đứng dậy tránh đi. lequydion
Giống như biết được bí mật kinh thiên động địa, không thể tin nổi chớp mắt: “Ban đầu anh giam tôi thì rất kỳ quái, chỗ kia không phải là nơi anh bị nhốt khi còn bé sao? Sau đó anh biến nơi đó thành nơi tưởng nhớ người nhà của anh?”
Ánh mắt cô sáng lên dự đoán: “Trong bức tranh có ba mẹ có Vu Lân, còn có một người già? Người già đó là ai, là trưởng bối của anh sao?”
Lời còn chưa nói hết đã bị anh kéo tới trực tiếp giữ cằm cô, rồi hôn lên đôi môi nói lung tung của cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm bị anh hôn, tức giận khép hàm răng lại cắn anh.
Cô cắn trúng khóe môi anh, thừa dịp anh bị đau cô vội vàng chạy đi.
Vừa lau sạch đôi môi vừa lấy di động ra, nhìn thấy không có vạch sóng nào, Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nói: “Không có tín hiệu… Đáng chết, phải ở cùng một chỗ với loại cầm thú này….”
Vừa nghĩ tới đã cảm thấy tê dại da đầu.
Ở đây lại chẳng có ai, la rách cổ họng cũng không có người can thiệp.
Xung quanh rất yên tĩnh, cô biết nếu thực sự chạy mình cũng không chạy thoát khỏi anh.
Đánh thì hoàn toàn không cần nghĩ ….
Nhớ tới hai lần trước, cô đổ mồ hôi lạnh.
Không bao lâu sau anh đã đi tới.
Toàn thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/2024338/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.