Đỗ Tiểu Nhiễm sợ hết hồn vội vàng lắcđầu.
Thật may anh xem như quân tử, cơm nước xong dưới ám hiệu của mình ngoan ngoãn đi về. Lê^QuysĐôn
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Đỗ Tiểu Nhiễm dọn dẹp xong đồ, lúc đi ra bên ngoài xe đã chuẩn bị xong.
Lên xe rất thuận lợi, xe chạy khoảng bốn giờ thì tới trường học của cô.
Thời gian này trường đại học đang được nghỉ hè, sân trường vốn nhốn nha nhốn nháo dường như trống một nửa, lúc cô xách hành lý đi vào, khó tránh khỏi khiến một số cái liếc mắt nhìn.
Dù sao xe Vu Kỳ cũng có chút quá chói mắt, dọc đường đi cô cúi đầu bước nhanh, rất sợ gặp phải người quen nào đó.
Kết quả vẫn không thể tránh khỏi gặp mấy người bạn học, nam có nữ có thấy cô từ xa liền kinh ngạc nói, “Ài chá, Tiểu Nhiễm sao bạn trở lại, không phải bạn đi dạy tình nguyện sao?”
Đỗ Tiểu Nhiễm không còn cách nào khác đành vội mỉm cười, đang muốn đi tiếp thì những bạn học kia đã nhiệt tình vây quanh, ồn ồn ào ào nói: “Đều nói dạy tình nguyện rất khổ, bạn ở đó thích ứng không?”
“Thấy bọn nhỏ ra sao, đúng rồi cần quyêngóp sách không, nhà mình có rất nhiều sách!”
Đỗ Tiểu Nhiễm chậm rãi nói, “Ở đó rất tốt, chỉ là chỗ đó có lẽ không cần mình dạy tình nguyện….”
Còn chưa nói hết Đỗ Tiểu Nhiễm liền cảm thấy vẻ mặt nhữngbạn học kia không bình thường, còn đang kinh ngạc thì cảm giác có người đi tới.
Vu Kỳ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tong-chu-tam-biet-tong-chu/2024308/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.