1.
Bạn tôi nói bạch nguyệt quang của Lục Hàn là Lâm Mạt Mạt quay lại rồi. Phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe được tin này là âm thầm sờ sờ vào cái nhẫn kim cương lớn trên tay và sợi dây chuyền vàng sáng bóng trên cổ.
Câu đầu tiên hiện ra trong đầu là: Toang rồi, sau này hết được mua mấy thứ trang sức vàng bạc này theo tâm trạng nữa rồi.
Tôi cau mày lại lộ ra một chút không vui, bạn tôi liền nói: “Sao? Làm thế thân riết nghiện rồi hả?”
Tôi liếc cô ấy một cái rồi đáp: “Thế thân thì sao chứ? Làm thế thân cũng chưa ăn bữa cơm nào của nhà cậu mà?”
Vậy mà cô ấy lại xem thường thế thân? Thế thân không phải muốn làm là làm đâu. Đầu tiên phải có một gương mặt của bạch nguyệt quang, tiếp theo là phải biết tiến biết lùi, cuối cùng là biết làm vui lòng ông chủ.
Đúng vậy, theo tôi thì thế thân là một nghề còn Lục Hàn chính là ông chủ của tôi.
Bạn tôi nghe xong thì cười ha hả nhưng tôi một chút cũng không muốn cười, hỏi cô ấy: “Cậu thấy mình có phải sắp cuốn gói đi rồi không?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, cười như không cười: “Sao? Đừng có nói với mình là cậu không nỡ rời khỏi anh ta.”
Lời này hơi thừa rồi đó. Đương nhiên là tôi không nỡ rời xa…tiền của anh ấy rồi.
Không sai, tôi thích tiền của Lục Hàn, ở bên cạnh anh ấy cũng vì tiền của anh ấy. Đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa(1) thôi, có nhân viên nào mà không mơ mộng đến tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-toi-la-the-than-cua-bach-nguyet-quang/270562/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.