Sau khi Phó Nhã Nhã chết, Vương Quân cũng không bị rung chuyển, vì che dấu tai mắt người đời, vì để cướp toàn bộ tài sản của nhà họ Phó. Người đàn ông này nghe nhân tình xui khiến, cuối cùng làm cả chuyện giết vợ. Ông ta tùy ý chôn cất người vợ của mình, trong miệng còn giả đạo đức lẩm bẩm: “Dù sao đó cũng là con trai của tôi, tôi làm không được.” Nhưng ông ta lại ngầm thừa nhận để cho người đàn bà kia mang Phó Quân Nhan đến một nói gọi là địa ngục, mặc anh tự sinh tự diệt.
Năm đó Phó Quân Nhan bị đánh đến bất tỉnh rồi mang đi, khi tỉnh lại, anh phát hiện mình bị nhốt ở một căn phòng tối om, bẩn thỉu ướt át, sợi dây trói trên cổ tay anh đã được cởi ra. Phó Quân Nhan nho nhỏ lau nước mắt, lấy hết dũng khí bóc băng dính trên miệng mình ra, bởi vì dán quá lâu nên khi kéo xuống mắt anh giống như bị lột mất một lớp da, giây phút đó, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ.
Anh vừa khóc vừa gọi mẹ rất lâu, mặc dù anh biết, mẹ sẽ không trở về nữa, mẹ anh vì người đàn bà xấu xa, vì người đàn ông xấu kia mà trở thành một đóa hoa Huyết liên…. Cuối cùng khi Phó Quân Nhan ở trong bóng tối một lúc lâu thì cũng quen dần với bóng tối, anh thử đứng dậy đi dọc bức tường đến chỗ cánh cửa sắt duy nhất, cánh cửa này đã gỉ sét, nhưng lại bị tận mấy cái xích sắt khóa lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899559/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.