Chúng tôi không có điện thoại di động, cũng không có đồng hồ đeo tay, không có bất cứ vật dụng nào để xem thời gian. Chỉ có hai người đi lại dưới bóng đêm của sa mạc. Ban đêm quá lạnh, nhiệt độ xuống tới không độ, đi đi lại lại khiến người ta không tự chủ được rùng mình. Nhưng trời sáng cũng không khiến người ta thấy vui vẻ, bởi vì nhiệt độ sẽ thay đổi nhanh chóng, nắng đến kinh khủng, nắng nóng đến thấu xương. Lòng bàn chân cũng có thể cảm thấy hạt cát nóng đến muốn bỏng, tôi dùng khăn quàng cổ bọc chân đến không thể chạm đất. Ban ngày Phó Quân Nhan luôn đi sau tôi, cởi áo bông của tôi ra che đầu hai người để chống đỡ một chút ánh nắng. Mấy ngày trôi qua, chúng tôi chỉ có chút nước không có một chút thức ăn nào nhưng anh cũng không có một chút oán trách nào cả, không có chút tuyệt vọng, chỉ dịu dàng cười với tôi: “Bảo Bối, kiên trì thêm chút nữa, kiên trì thêm chút nữa là chúng ta có thể ra ngoài rồi.”
Phó Quân Nhan luôn cố gắng để cho tôi quên đi tình cảnh của mình lúc này, anh nói: “Em xem, hiện tại chúng ta chỉ có hai người, tự do tự tại, không ai biết rõ chúng ta, thật tốt….” Tôi nhẹ nhàng đồng ý, nắm chặt lấy tay anh.
Ban đêm thỉnh thoảng chúng tôi cũng ngồi xuống sa mạc nghỉ ngơi, vươn tay ôm chặt đối phương, tuy nhiên chúng tôi cũng không dám ngủ say, bởi vì nhiệt độ quá lạnh, sợ rằng nếu ngủ say sẽ không thể tỉnh lại nữa. Cho nên, ngay cả giấc ngủ cũng rất tỉnh táo. Sau khi tỉnh lại, tôi và Phó Quân Nhan không buông tha từng giây từng phút, ngây ngốc nhìn nhau, hoặc thỉnh thoảng cũng nhìn dáng vẻ nhếch nhác của đối phương mà bật cười. Hoặc là ngửi ngửi mùi trên người đối phương, thối đến mức mặt mũi đều nhăn lại, nhưng vẫn ôm chặt lấy người kia không buông.
Dần dần đối với tôi mà nói, tất cả không còn gì sợ hãi nữa, lúc đầu hốt hoảng cũng trở lại bình thường bởi ánh mắt yên ổn và dáng vẻ bình tĩnh ung dung của anh. Chỉ cần có Phó Quân Nhan ở đây, chỉ cần nhìn thấy anh, chỉ cần có anh bên cạnh, dù là chỉ nhìn thấy sự nhếch nhác bẩn thỉu, dù là không biết còn bao lâu nữa mới nhìn thấy những người khác, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy thoải mái không sợ hãi chút nào. diễnđànlêquýđôn.com
Có một ngày vào ban đêm Phó Quân Nhan tìm được một chút thức ăn, anh bắt được hai con bọ cạp ở trong đống cát, sau khi cẩn thận xử lí xong, anh đưa cho tôi một con nói: “Bảo Bối, ăn một chút đi.” Tôi mím môi, thở ra một hơi, không làm nũng, nhìn ánh mắt khích lệ của anh, cuối cùng nhắm mắt bỏ con bọ cạp vào miệng. Bọ cạp rất cứng, nhai trong miệng vẫn vang lên những âm thanh rộp rộp, tuyệt đối không ngon. Không thơm ngon mà còn có mùi khó chịu khiến tôi muốn nôn, nhưng rất lâu rồi chúng tôi không ăn gì cả, vì sự sống, tôi không còn cách nào khác là túm chặt mũi, cố gắng nuốt xuống, cuối cùng chịu đựng đến mức ngã xuống bên cạnh người Phó Quân Nhan động cũng không muốn động. Phó Quân Nhan vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt đau lòng, dịu dàng vỗ lưng tôi, trong miệng nói từng tiếng: “Bảo Bối, xin lỗi em, không chăm sóc cho em thật tốt.” Tôi không thể làm gì khác hơn là không tiếng động lắc đầu, bởi vì thiếu nước nên khóc cũng không dám khóc.
Lúc đói bụng đến mức không thể nhúc nhích được, cuối cùng vào đêm ngày thứ ba, chúng tôi phát hiện ra trước mắt mình không phải là cát vàng mà là một ốc đảo nhỏ. Những cái cây ở đây đều có dáng vẻ co rút mọc lên trong cát, thân cành lộng lẫy mà vặn vẹo, nhìn từ xa giống như những cây thông già. Nhưng khi tôi chạy lên mấy bước, lúc này mới phát hiện ra, nhưng chiếc lá màu xanh tạm gọi là ‘lá thông’ trên cành cây kia có hình dáng giống như đậu cô ve, nó rất dài, mỗi cành chỉ có mấy cái, tiếp tục sinh trưởng.
Tôi mừng rỡ nhìn Phó Quân Nhan, hỏi liên tiếp: “Nơi này có phải sẽ có nước không? Nơi này có phải là ốc đảo không? Cái này nhìn rất giống đậu cô ve liệu có thể ăn không?”
Phó Quân Nhan gật đầu một cái, trên mặt có chút ấm áp, bóp bóp mặt tôi nói: “Những cây này là cây muối.”
“Vậy, những cái có hình như đậu cô ve này có thể ăn không?”
Suốt ngày bị cát bụi thổi qua, mặt của anh bây giờ trông rất bẩn thỉu, nhưng ánh mắt lại vẫn sáng ngời ấm áp, nhưng mà khi tôi hỏi thêm một câu, thì ánh mắt anh lại hiện lên vẻ đau lòng không thể che dấu được, anh tự tay bấm vào cành non: “cá nóc ngốc nghếch, đây là cành non của cây muối, nghe nói là thức ăn gia sức rất tốt cho lạc đà.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, cau mũi một cái, bởi vì quá đói, hơn nữa vừa rồi lại hưng phấn vui sướng, bây giờ đã không còn chút hơi sức nào, nhỏ giọng hỏi: “Vậy lạc đà ăn được thì chúng ta có ăn được không?”
Phó Quân Nhan trầm mặc mấy giây, vuốt mặt tôi, lắc đầu một cái: “Cây muối là bụi cây thực vật, cho dù là cành non nhưng mấy ngày hôm nay chúng ta chưa ăn cái gì, nếu nuốt xuống thì dạ dày cũng không thể chịu được.”
Tôi méo miệng, giống như tuyệt vọng nói: “Vậy nó có thể mọc ở nơi này vậy chắc bên dưới có nước chứ?” Nước của tôi đã uống không ít….
“Cây muối là thực vật bậc thấp, nhìn thấy nó giống như không tìm thấy nguồn nước.” Phó Quân Nhan kìm chế tình tình nhẹ nhàng nói, lại một lần nữa đốt cháy hi vọng tốt đẹp của tôi. Anh nắm chặt tay tôi để tôi bình tĩnh, nghiêng mặt nhìn sang bên, đôi mắt nhìn vào mảnh đất phía trước như mất hồn.
Đột nhiên tôi lại phát cáu, có cảm giác như mình đang bị ảo giác: “vậy thì nó có ích lợi gì cơ chứ? Một chút tác dụng cũng không có. Vậy tại sao lại có dáng vẻ lớn lên chứ?” Tôi phát ra buồn phiền, nhịn không được oán trách. Nếu như tôi còn chút hơi sức, tôi nhất định sẽ giống gà mẹ dẫm nát nó, mà không phải là lười biếng đứng dựa vào người Phó Quân Nhan, càng nghĩ tôi càng khó chịu, càng cảm thấy đói. Nghiêng mặt sang nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, lại lần nữa tôi rơi vào cảnh tuyệt vọng, giống như sắp khóc, tôi nói: “Phó Quân Nhan, em rất đói, dạ dày hỏng cũng không sao, em muốn ăn, thật sự rất đói……”
“Đừng nóng vội, anh sẽ tìm cho em.” Phó Quân Nhan nghe thấy lời nói của tôi nên lấy lại tinh thần, nghe thấy tôi kêu đói đáy mắt anh tràn đầy khổ sở, an ủi tôi, kéo lấy cánh tay tôi đang muốn bẻ cây, nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp mà tin tưởng, nói: “Em hãy nghe anh nói……. Cây muối là cây bụi nên không có nước, thân cành cũng không ăn được, nhưng anh nhớ, trong bụi cây muối luôn có nhục thung dung, đó là một dạng kí sinh vật, ngon giống như Nhân Thâm lộc nhung, đó cũng là thuốc bổ. Bây giờ anh đi tìm, không biết chừng sẽ tìm thấy, em ngoan ngoãn ngồi ở đây, hái một chút cành non, không được đi linh tinh, không nên gấp, nhịn thêm chút nữa anh sẽ trở lại. Nếu thực sự bất đắc dĩ, chúng ta cùng nhau ăn cành non của cây muối được không?”
Tôi nghi ngờ ngẩng đẩu lên nhìn anh, lúc này mới gật đầu một cái, khụt khà khụt khịt ngoan ngoãn chui ra khỏi lòng anh. Khổ sở nhìn anh chui vào bụi cây, con tôi, đứng bên ngoài lấy tay thử hái cành non, rất cứng, khiến tay tôi bị thương.
Phó Quân Nhan rất lâu mới trở về, lúc anh trở về tôi đang hoảng hốt gọi tên anh. Tôi nhìn thấy cả người anh đều bẩn thỉu, dính đầy cành khô cỏ khô, trong tay anh ôm cái gì đó rất lạ, cao hơn ba mươi cm, vẩy màu vàng, nhìn qua giống như vô số quái trạng hoa loa ken kí sinh trên măng (mình cũng chịu).diễn. đan. lê.quý đ.ôn. Khóe miệng anh nâng lên độ cong đẹp mắt, cầm ‘tiểu quái vật’ quơ quơ với tôi, nói: “Bảo Bối, đúng là trời không tuyệt đường con người, chúng ta thật may mắn.”
Tôi ôm đống cành muối non khó khăn lắm tôi mới vặt được đi về phía anh, nghe lời nói của anh, nhìn nụ cười của anh, trong lòng cũng rất vui mừng. Nhưng vẫn nhìn quái vật kia bằng ánh mắt nghiêm cứu, nhịn không được dùng ngón tay chọc chọc, trong miệng không tránh được chê bai nói: “Đây chính là thứ quý như thuốc bổ Nhân Tham lộc nhung sao? Nhưng sao em lại không biết? …… Dáng vẻ cũng rất khó nhìn…………”
“Làm sao em biết được chứ?” Phó Quân Nhan vui vẻ cười mấy tiếng, đưa tay vỗ vỗ đầu tôi, kết quả là toàn cát trên mặt tôi rơi xuống. Tôi vui vẻ, phồng má lườm anh, anh híp mắt bóp bóp mặt tôi, sau đó, cá nóc cũng bay hơi (hết giận)…..
Anh kéo tôi ngồi xuống dưới gốc muối, thò tay nhận lấy cành muối non tôi bẻ được, để sang một bên. Sau đó anh bẻ một khối thịt nhung thung, thành thạo lột da, lấy thịt đưa tôi. Nhún nhún vai ý bảo tôi ăn, chính anh cũng bẻ một phần nhỏ cho vào miệng. Tôi cũng học động tác của anh, cũng há miệng nếm thử, mới vào miệng thấy rất mới lạ, nhưng ngon hơn nhiều so với ăn bò cạp.
Tôi lại nghe Phó Quân Nhan thong thả ung dung nói: “Lúc còn nhỏ anh xem rất nhiều sách, anh nhớ ‘Thảo mộc bổ sung’ có ghi lại: “Nhục thung nhung ba tiền, ba tiền một miếng, thức uống hoặc ăn nóng, cả đời không yếu.” Em nói thử xem nó có phải thuốc bổ không?”
Cả đời không yếu. Tôi vừa nghe xong thì mặt nóng ra, nhục thung nhung trong miệng nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, tức giận lườm anh. Anh sờ sờ đầu tôi, đặt nhục thung nhung cẩn thận sang một bên, sau đó nhặt những cành muối non tôi hái, cầm trong tay lượn vòng, hình như anh đang muốn bện cái gì đó. Tôi tò mò nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì đã ăn một chút đồ nên cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Động tác trên tay Phó Quân Nhan cũng không ngừng, không biết tại sao đột nhiên ngẩng lên nói với tôi: “Đã từng có một người phụ nữ ngốc, ước mơ của bà ấy là cả đời làm giày cho một người, cả đời làm đế giày.”
Tôi nghĩ là anh muốn kể chuyện xưa để dỗ tôi, chống tay lên mặt hứng thú hỏi: “Sau đó người phụ nữ đó thế nào? Bà ấy làm giày cho chồng mình cả đời sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]