Mùa đông năm ấy có một người hỏi Lục Thiểu Du: “Cuộc đời này có chí hướng gì? “
Lục Thiểu Du nhẹ nhàng cười, lạnh nhạt nói: “Phụ huynh (cha và anh) của tôi làm quan trong triều, tự biến tâm mình làm trong sạch, buồn phiền mà cô đơn. Thật sự không vui.” Im lặng trong chốc lát, lại nhẹ nhàng trả lời, vậy mà lại cười nói: “Thiểu Du không có chí hướng lớn, chỉ cần mỗi khi tháng ba cuối xuân, có người cùng chèo thuyền du ngoạn trên hồ, cầm sắt cộng minh (chỉ cuộc sống hài hòa của vợ chồng),cuộc sống như vậy là đủ rồi.”
Từ đó không một ai biết, Lục Thiểu Du của Lục gia, ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi có thể viết văn, đã nhìn qua là không thể quên được. Mọi người chỉ hiểu, văn chương của hắn không bằng người khác.
Một ngày kia, dưới ánh nến, bóng dáng của nàng in trên cửa sổ, hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, ngu dốt một buổi tối, chêu chọc nàng cả buổi tối. Mục Khanh Khanh không biết, tên ngốc trong miệng nàng lại nhân lúc nàng ngủ say ngửa đầu ngắm nàng một lúc lâu. Mà biểu hiện của nàng lại nằm ngoài sự suy nghĩ của hắn, tại nơi trong nhà toàn lễ giáo này trong đầu hắn lại hiện lên một chút vui vẻ thú vị.
Khoa cử năm ấy, đề thi tất nhiên hắn làm được, nhưng hắn càng cố ý, làm bài thi trở thành vô ích, cố ý vi phạm quy cách. Thi trượt, vốn là nằm trong dự định của hắn, nhảy xuống hồ cũng nằm trong dự định của hắn, hắn nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899532/chuong-53-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.