Bảo Bối đã từng hỏi tôi rất nhiều lần: “Phó Quân Nhan, tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?”
“Phó Quân Nhan, có phải anh vừa gặp đã yêu em đúng không?”
“Phó Quân Nhan, có phải anh rất yêu em đúng không?” Mỗi lần cô ấy hỏi tôi như vậy luôn dùng một vẻ mặt chắc chắn, ánh mắt xanh thẳm híp lại như hình trăng lưỡi liềm, má phải cười lên để lộ lúm đồng tiền, nhìn tôi bằng vẻ ngốc nghếch, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu.
Mỗi lần như vậy tôi luôn luôn ôm cô ấy một phát, sờ sờ mặt cô ấy.
Đúng vậy, tại sao lại thế? Việc này nhìn thì rất đơn giản, nhưng nói qua thì rất dài.
Trong những năm 60, ông ngoại tôi đã đến định cư ở Canada, vì xuất thân là người lính nên rất nhanh ông tôi đã trở thành thủ lĩnh của một bang phái. Mà mẹ tôi Phó Nhã Nhã lại là người con duy nhất của ông, được gọi là công chúa trong giới hắc đạo, nhưng thật ra là hữu danh vô thực. Mẹ tôi cũng không phải là người kiêu căng ác độc. Từ nhỏ mẹ đã được học trong một trường học tư thục, học ‘Nữ giới’, ‘đệ tử quy’, mẹ tôi rất thích sườn xám, giống như một mỹ nhân mềm mại trong thời dân quốc, yếu đuối, giàu tình cảm, nhát gan, dịu dàng, không quyết đoán. Trong trí nhớ của tôi, mẹ tôi là một bông hoa tàm ti (tơ tằm),nhỏ bé, yếu ớt. Giọng nói của mẹ rất nhỏ nhẹ, hàng mi dài luôn hơi buông xuống, lúc nở nụ cười cũng rất cẩn thận, làm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899521/chuong-47-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.