Cả đêm tôi bị anh lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần, khiến cho hôm sau tôi ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao mới dậy được, chính xác là một giờ chiều tôi đã bước ra khỏi cửa phòng.
Thời gian này ở Tô Châu đã có chút gió lạnh, nhưng cũng chỉ là những cơn gió nhẹ nhàng thoải mái, dịu dàng giống như vòng tay của người mẹ, xuyên qua song cửa sổ, thổi vào mặt tôi. Phó Quân Nhan ngồi yên tĩnh trên một cái ghế tựa cách giường không xa, anh mặc một cái áo sơ mi trắng, bả vai thư giãn tựa vào ghế, tay phải anh cầm một cuốn sách vẫn còn buộc chỉ tạo thành (sách cổ ạ),tay hơi khoác lên tay vịn của ghế, anh cúi đầu, lật xem từng trang từng trang một.
Tôi ôm chăn nhìn anh đến ngẩn người, anh giống như cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhanh chóng ngẩng mặt lên, bề ngoài lôi cuốn xinh đẹp, đáy mắt anh giống như sáng lên, anh đặt cuốn sách xuống, nói: “Đã tỉnh rồi à?”
Tôi gật đầu một cái, đưa hai tay ra khỏi chăn, giơ về phía anh rung rung lắc lắc. Anh hơi dương khóe môi lên, đặt cuốn sách lên bàn đứng lên, đi tới đầu giường vươn tay về phía tôi, kéo tôi đứng lên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Cô gái yếu ớt.”
Tôi vệ sinh cá nhân xong về phòng đã thấy trên bàn bày một cốc sữa tươi vừa pha. Tôi vui vẻ cầm cốc sữa lên, lấy hơi nóng của cốc sữa để ủ ấm tay, ấm đến tận đáy lòng, thoải mái không nói lên lời. Phó Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899519/chuong-46-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.