Tôi nghĩ nghĩ, vỗ vỗ vào đùi mình nói: “Anh nằm xuống đây nghỉ tí đi.” Anh nhướng mày nhìn tôi, tôi mạnh mẽ kéo anh nằm xuống, gối đàu lên đùi tôi, tôi vuốt ve mái tóc mềm mại của anh, nhẹ nhàng ấn vào hai thái dương để anh có thể thư giãn hơn. Tôi nghĩ nghĩ lại hỏi: “Về sau khi anh để An An tự mình nhặt dao lên, có phải muốn để cho cậu bé vừa phải có tinh thần trách nghiệm, hơn nữa còn phải tự vượt qua sự sợ hãi của bản thân đúng không?”
Anh không nói gì, chỉ tập chung nhìn tôi bằng ánh mắt rất dịu dàng, khẽ gật đầu.
Tôi thở dài, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, người đàn ông này nha, tâm tư sâu xa như vậy, làm việc lại vô cùng quyết đoán, tình yêu lại rất kín đáo…..
“Phó Quân Nhan, anh chính là một người cha tốt…” Nghe thấy tôi cảm thán như vậy, anh cũng không nói gì, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên, nhắm hai mắt lại.
Lúc piano được đưa tới thì Phó Quân Nhan lại phải đi công tác, anh đang chuẩn bị hành lí, cầm vé máy bay đến Dubai. Tôi im lặng, không hỏi gì nhiều, nhưng trong lòng lại thắc mắc, vì sao anh lại phải đến Dubai công tác cơ chứ?
Mỗi chiếc piano đều có âm thanh đặc trưng của nó. Chiếc đàn này của chúng tôi là do Phó Quân Nhan chọn đi chọn lại sau đó mới quyết định. Đàn Steinway, được sản xuất ở nước Đức, nó được cả thế giới công nhận là minh chủ piano. Âm sắc của nó rất nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899497/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.