Cuối cùng cũng đến ngày phim “Cô bé lọ lem màu đen” phát sóng tập cuối cùng lên truyền hình, tôi và Phó Quân Nhan rất kiên nhẫn cùng nhau ngồi chờ trên ghế salon. Rất nhiều diễn viên từng nói rằng họ không bao giờ xem những tập phim, những cảnh quay mà mình đã diễn, bởi vì như vậy khiến cho họ cảm thấy rất khó chịu. Nhưng tôi và Phó Quân Nhan lại không phải những diễn viên như vậy. Tôi rất vui sướng hỏi Phó Quân Nhan: “Có phải bởi vì khi nhìn mình trên tivi cảm thấy rất tốt đẹp, rất hạnh phúc không nhỉ?” Vẻ mặt rất đáng ghét….
Anh sờ sờ đầu tôi nói: “Là bởi vì chỉ khi xem lại thì mới có thể tự mình đánh giá xem bản thân mình diễn còn sai sót ở chỗ nào.” Tôi im nặng, tôi chỉ là người bình thường!
Sau khi xem đến phần cuối của tập phim, Phó Quân Nhan lấy tay vuốt ve mắt tôi, trong mắt anh còn mang theo cả sự đau lòng, xem xong những hình ảnh tuyệt mĩ kia, anh chỉ hỏi tôi: “Diễn như vậy trong bao nhiêu lâu?”
Tôi giơ đầu ngón tay với anh, anh gật đầu một cái, hai hàng lông mày nhíu lại một chỗ, cúi đầu kiểm tra ánh mắt tôi. Tôi cảm thấy sự đau lòng trong mắt anh, tôi đặt tay lên mu bàn tay anh, cảm thấy rất ấm áp trong lòng, bình tĩnh nói: “Khi em mới bắt đầu diễn, tự tưởng tượng ra những hình ảnh sau khi hoàn thành cảm thấy rất hăng hái. Nhưng mấy giờ về sau thì em lại không nhịn được tự nghĩ trong lòng, chết chìm khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tinh-yeu/1899493/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.