Tôi vừa định mở miệng từ chối, không ngờ một giọng nói trầm ấm quen thuộc đã trả lời thay: “Không cần, cô ấy không ở nữa đâu!”
Lại đến nữa rồi…
Trong lòng dường như có thứ gì đó vững chắc đang dần sụp đổ, bỗng nhiên thấyđau đầu ghê gớm, tôi ôm đầu lặng lẽ nức nở. Trong lòng tôi không muốnquay lại đối mặt với Khang Tử Huyền, cũng không có gì để nói nữa rồi.Biết nói gì đây? Chẳng lẽ tiếp tục mạnh miệng nói: “Những nơi có thểtiếp nhận tôi thật sự nhiều không xuể, chẳng qua là tiền của bà cô đâynhiều đến mức tiêu không hết, không đành lòng nhìn từng khách sạn trongthành phố này phá sản. Tôi là Đức Trinh Nữ phân phát tiền tài để tíchđức nên đến đây đưa tiền cho bọn họ, blablabla…”
Trước mặt một kẻ có tiền lại khóc lóc kể lể mình có rất nhiều tiền, chẳng khác nào mộtkẻ nghèo khổ ốm đói kiên quyết muốn đánh sưng mặt mình để thành một tênmập giàu có. Đây đúng là một tấn bi hài kịch! Dù da mặt có dày thế nào,tôi cũng không chấp nhận bôi nhọ mặt mũi của mình như thế. Vì vậy, tôithản nhiên quay người lại, nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt nhưkhông hề có ý định để ý đến gã đàn ông vất vưởng khắp nơi kia.
Nhưng tôi không trêu người mà người lại đến trêu tôi, thật sự tôi không biết phải làm sao.
Tôi đứng trước cửa nhà nghỉ, mưa lại tí tách rơi làm cho người ta rất khóchịu. Tôi nhìn dòng xe chạy không ngừng trên đường, trong lòng có mộtcảm giác mờ mịt mà chỉ những người vô gia cư mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/71759/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.