“Ôi trời ơi, tỉnh rồi, tỉnh rồi, Lượng Lượng tỉnh rồi! Phó Thần, mau đến đây, Phó Thần…”
Khẽ hé mắt ra, ánh sáng chói nhức đến mức tôi phải nhắm mắt lại, bên taitruyền đến giọng nói ầm ĩ của mẹ. Ngay lập tức bóng người xung quanh xúm lại, âm thanh gần xa ồn ào khiến tôi đau đầu.
Dượng Alan thốt lên: “God bless!”
Phi Ca hô lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Phó Thần, Phó Thần…”
Sau đó lại nghe thấy tiếng Đông Tử hét lên: “Khang Ca, sư tỷ tỉnh rồi! Sư tỷ tỉnh rồi!”
Tôi mơ màng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thể khẳng định tôi chưa chết.Có tiếng bước chân vội vã đi đến, chấn động đến mức đầu tôi đau như búabổ, khó có thể cưỡng lại cơn buồn ngủ đang kéo tới. Tôi nhắm mắt lại,bên tai vang lên một giọng nói trầm ấm cổ vũ tôi: “Lượng Lượng, đừng ngủ nữa! Tỉnh lại đi em, em có thể làm được mà!”
Đúng thế Khang TửHuyền, em có thể. Em phải tỉnh lại để thực hiện lời hứa với anh. Anhphải tin em, Phương Lượng Lượng em là một người nói được làm được.
Chỉ là một động tác mở mắt nhỏ nhưng lại giống như trèo đèo lội suối, giankhổ ấy có lẽ chỉ có bản thân mình hiểu được. Sau khi vượt qua sự khóchịu lúc mắt mới gặp ánh sáng, tôi vui mừng thấy từng gương mặt quenthuộc. Nhìn sang bên trái, mẹ tôi đang lau nước mắt, Phi Ca khóe mắtrưng rưng, Thạch Đầu vui mừng như phát điên, Phó Thần trên người choàngchiếc áo blouse trắng, đang cúi người nghiêm nghị kiểm tra mí mắt tôi.
Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-tieu-thu-gian-diep/2146274/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.