Chương 724:
“Lão Hoắc ơi là lão Hoắc, số tiền kia là tiền tôi để cho Bảo Thần và hai đứa con của nó đấy.” chương Phong nhỏ giọng cầu xin, “Tôi xin ông, bọn chúng không có nhà họ Tạ làm hậu thuẫn giống Thiệu Hằng. Đến cơm ăn nhà mẹ đẻ tôi còn phải trông cậy vào tôi nữa mà, hoàn toàn không thể nhờ vả được.”
“Không phải bà vẫn còn một nửa nữa sao?” Ông cụ Hoắc lạnh lùng nhắc nhở bà ta, “Một nửa còn lại để cho bọn chúng không được sao?”
“Nửa còn lại không thể cho bọn chúng lúc này được.” Vừa nghĩ tới một nửa tài sản của mình đã bị bán đấu giá, tất cả các bộ phận khắp người chương Phong từ trêи xuống dưới đều đau. Bà ta đau khổ van xin ông cụ Hoắc: “Lão Hoắc, tôi xin ông đấy. Cả đời này tôi chưa bao giờ xin ông…”
“Đời này bà đã từng xin tôi rất nhiều chuyện rồi. Lần nào cũng nói câu chưa bao giờ cầu xin tôi này là sao?” Ông cụ Hoắc nhướng cao mày, “Chương Phong này, trí nhớ của bà thật sự không được tốt lắm thì phải?”
Chương Phong bị ông cụ Hoắc nói cho đỏ bừng cả mặt, khóe miệng bà ta khẽ giật, cúi đầu xuống khổ sở nói: “Tôi không có cái gì cả, tôi chỉ có ông… Chỉ có thể cầu xin ông…”
“Bà chỉ biết đem đến phiền phức cho tôi thôi mới đúng nhỉ?” Ông cụ Hoắc hừ lạnh một tiếng, “Lúc trước không phải bà rất biết tính toán sao? Còn ở trước giường bệnh của Tư Nghiên cố ý để lộ ý định…” Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583559/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.