Chương trước
Chương sau
Chương 612:
 
“A? Chẳng phải cậu đang để ý tới một cô nào đó rồi sao?” Âm Thế Hùng cũng không hiểu, dứt khoát kéo cái ghế tới gần hơn một chút.
 
“Chẳng phải cậu còn biết rõ hơn tôi à? Còn dám nói nhăng nói cuội với Niệm Chi cơ mà?” Tâm trạng của Triệu Lương Trạch không tốt, oán hận trừng mắt nhìn Âm Thế Hùng, “Hóa ra cậu chẳng biết gì cả sao?!”
 
“Tôi có thể biết cái gì chứ? Chẳng qua chỉ đoán mò mà thôi!” Âm Thế Hùng vỗ bàn cười to, “Trước đây vài hôm cậu còn vụng trộm cười ngây ngô, nói chuyện rất vui vẻ vào trong máy tính mà? Sao mới hai hôm đã trở mặt rồi? Cô gái kia cắm sừng cậu à?”
 
Đối với đàn ông, chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ có bị cắm sừng là không thể nhịn.
 
Triệu Lương Trạch vung tay lại đấm thẳng một cái vào mặt Âm Thế Hùng.
 
Âm Thế Hùng lật tay ngăn cản, nghiêng người sang một bên, tay phải suýt chút nữa còn rút súng ra theo quán tính. Anh ta kêu lên, “Này! Cậu sao thế? Có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng chứ!”
 
“Cậu có nói chuyện đàng hoàng sao?!” Triệu Lương Trạch mắng anh ta, “Có người nói chuyện đàng hoàng như cậu à?”
 
Mở mồm ra là nói người khác bị cắm sừng, là đàn ông thì ai cũng sẽ trở mặt thôi.
 
Âm Thế Hùng vội nói xin lỗi, “Ơ ơ? Tức thật sao? Tôi chỉ trêu cậu chút thôi mà… Trước đây cậu đâu có thế này? Chẳng phải mấy anh em cũng hay đùa như thế đấy à? Sao hôm nay lại nổi đóa vậy?”
 
Triệu Lương Trạch chống đầu tựa trêи bàn máy tính, phiền muộn nói, “Đang có chuyện đây, cậu đừng phiền tôi nữa!”
 
“Đau lòng thật sao?” Âm Thế Hùng áp sát lại, “Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Nói ra đi, không chừng tôi nghĩ được kế cho cậu thì sao?”
 
“Cậu ấy à?” Triệu Lương Trạch dò xét Âm Thế Hùng từ trêи xuống dưới. Nhìn gương mặt với nụ cười xán lạn của anh ta kia, chẳng khác gì một cậu sinh viên mới tốt nghiệp ra trường, luôn cảm thấy cuộc đời vô cùng mới mẻ vậy. Anh bất giác càng khinh bỉ anh ta hơn, “Cậu đã từng có bạn gái chưa? Cậu đã từng yêu ai bao giờ chưa? Nếu chưa, thì đừng có ra vẻ biết tuốt trước mặt anh đây, nhá? Sang bên cạnh ngồi chơi đi!”
 
“Hừ! Chưa thấy con lợn thì cũng đã từng ăn thịt lợn rồi nhé. Đừng có xem thường anh đây như vậy chứ?” Âm Thế Hùng vỗ vỗ vai Triệu Lương Trạch, “Anh đây đã từng gặp rất nhiều người rồi, mấy chuyện trai gái này, anh đây còn hiểu rõ hơn cậu nhiều. Nào, Tiểu Trạch, không cần phải e ngại gì cả, nói cho anh đây nghe xem nào.”
 
Triệu Lương Trạch liếc Âm Thế Hùng một cái, lại nghĩ, Âm Thế Hùng là người rất giỏi nói chuyện, cũng đặc biệt biết cách giao tiếp với người khác, không chừng anh ta lại hiểu chuyện này thật thì sao?
 
Tóm lại, nghĩ tới nghĩ lui, anh ta vẫn không nhịn được mà nói ra.
 
Anh ta và Âm Thế Hùng cùng làm thư ký đời sống cho Hoắc Thiệu Hằng, là chiến hữu của nhau, mối quan hệ vô cùng thân thiết, thật sự không có gì là không thể nói cả.
 
“… Thật ra cũng không có chuyện gì to tát.” Triệu Lương Trạch gãi gãi đầu, phiền não chuyển máy tính về trạng thái ngủ đông, xoay ghế lại, khoanh tay đối mặt với Âm Thế Hùng, “Mọi chuyện còn chưa ra đâu vào đâu cả. Mấy ngày hôm nay, tôi muốn tìm cô ấy… thử một chút xem thế nào, nhưng ngày nào cũng không tìm được. Nếu không phải đang họp thì là đi công tác, gọi điện thì tắt máy. Cậu nói xem, có phải cô ấy thấy tôi chướng mắt nên cố ý làm như thế để tôi bỏ cuộc giữa chừng không?”
 
Cô ấy chỉ cần thỉnh thoảng nhắn cho anh ta vài tin nhắn, dù chỉ có vài chữ thì anh ta cũng vui vẻ rất lâu rồi, nhưng hầu hết thời gian đều không tìm được cô ấy.
 
Tình trạng này xảy ra quá nhiều, nếu anh ta mà vẫn còn cười ngây ngô được thì thật sự quá đần, không thể nào mà làm được thư ký đời sống cho Thủ trưởng được nữa.
 
Âm Thế Hùng trợn mắt nhìn Triệu Lương Trạch một cái, “Nom cái dáng vẻ tự ti rụt rè của cậu kìa, sau này đừng nói mình là thư ký đời sống của Hoắc thiếu, cũng đừng nói là bạn bè của Đại Hùng tôi nhé. Tôi tặng cậu hai chữ, mất mặt!”
 
Triệu Lương Trạch nghẹn lời. Còn có thể nói chuyện tử tế được nữa hay không vậy?
 
Thấy sắc mặt Triệu Lương Trạch đã thay đổi, Âm Thế Hùng mới nói tiếp, “Lúc này cậu mới thế nào chứ? Còn chưa đâu vào đâu mà đã có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu rồi sao? Tôi nói này, đồng chí Tiểu Trạch, cậu như vậy là không đúng đâu… Cậu rất thích cô ấy sao? Đúng rồi, cô ấy là ai thế? Cậu kể lể hồi lâu, nhưng tôi còn không biết cả tên cô ấy nữa!”
 
Âm Thế Hùng nhất thời không dừng lại được, cười trêи nỗi đau của người khác. Triệu Lương Trạch lập tức dừng lại, không nói chuyện tiếp với anh ta nữa, quay ghế về, tiếp tục viết phần mềm, mặc kệ Âm Thế Hùng có “đe dọa dụ dỗ” thế nào, anh ta cũng không để ý nữa.
 
Âm Thế Hùng đành phải mất hứng sờ mũi một cái, nhắc nhở anh ta, “Ngày mai Hoắc thiếu đưa Niệm Chi đi dạo phố, chắc chắn sẽ cải trang xuất hành. Cậu tìm người đi theo nhé. Bảo vệ trong bóng tối, độ khó sẽ càng lớn hơn, không thể để Thủ trưởng phát hiện ra, nếu không thì không thể nào mà ăn cái Tết này ngon lành được.”
 
Nói tới chuyện ăn Tết, Âm Thế Hùng còn nói, “Năm nay Hoắc thiếu về Đế đô, không biết có về nhà họ Hoắc ăn Tết không, cũng phải chú ý nghe ngóng xem thế nào.”
 
Triệu Lương Trạch nghe vậy mới chịu đón lời. Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói, “Có lẽ sẽ không về nhà họ Hoắc đâu. Trước khi về, Hoắc thiếu đã dặn dò lính công vụ phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên rồi, anh ấy muốn ăn mừng tân gia của dinh thự mới cùng mọi người, nhân tiện đón Tết luôn.”
 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.