CHương 569:
Ngoài miệng cô nói như vậy nhưng tất cả các cảm xúc trên khuôn mặt đều hiện rõ rằng cô đang vô cùng kiêu ngạo về mình.
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn cô, quay đầu nói với Trưởng phòng Uông: “Cô ấy còn nhỏ, Trưởng phòng Uông quá khen rồi.”
Cố Niệm Chi lập tức thu lại vẻ kiêu ngạo, cúi đầu, để lộ ra cái cổ thon dài trắng ngần, mềm mại trước mắt Hoắc Thiệu Hằng. Giọng nói của anh khẽ khựng lại một lúc, không nói tiếp nữa.
***
Về đến chỗ ở, Cố Niệm Chi vội vã đi tắm ngay. Lúc từ trong phòng ngủ đi ra, cô nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên chiếc xô-pha trong phòng khách nhỏ, nhìn máy tính của mình đến thất thần.
“Hoắc thiếu, em… em khóa cửa rồi mà.”
Cố Niệm Chi bối rối đưa tay gãi đầu, thầm nghĩ có phải mình quên khóa cửa rồi không?
Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại: “Khóa rồi, anh dùng chìa khóa phụ mở ra đấy.”
Cố Niệm Chi cạn lời, tự dưng không biết phải nói gì nữa.
Cô ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang xem những tấm ảnh vật chứng trong file tài liệu của Trưởng phòng Uông trên máy tính của cô, khe khẽ lắc đầu.
“Bởi vì vụ án này cách đây quá lâu nên vật chứng hầu như đều bị hủy hết rồi. Những thứ bây giờ chúng ta đang xem đã là vật chứng gián tiếp, thậm chí là gián tiếp của gián tiếp.”
“Đúng vậy, quả thực rất đáng tiếc.” Hoắc Thiệu Hằng ngồi thẳng người, đôi chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-chao-thieu-tuong-dai-nhan/583405/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.