Chương trước
Chương sau
Chương 516:
 
Lại một lần nữa ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi mỉm cười với Ôn Thủ Ức, “Cô Ôn quả là có kiến thức rộng rãi. Thế khi phát bệnh liệu có giống như cô Ôn bây giờ không?”
 
Lúc đầu, cô chỉ muốn nói đểu cô ta một chút, thuần túy chỉ là đấu võ mồm mà thôi, không ngờ Ôn Thủ Ức lại hoảng hốt tới biến sắc, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều méo mó, vặn vẹo. Cô ta tức giận nhìn Cố Niệm Chi, bộ dạng như hận đến thấu xương, hận không thể ăn thịt uống máu Cố Niệm Chi, khiến Cố Niệm Chi nhìn mà kinh ngạc, bất chợt rùng mình một cái.
 
“Cô Ôn, cái kiểu cô nhìn tôi như thế này khiến tôi sợ hãi lắm ấy.” Cố Niệm Chi nhún vai, thật ra không hề có chút dáng vẻ sợ hãi nào, “Tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi tôi nói đúng sao.”
 
“Đúng cái đầu cô ấy.” Ôn Thủ Ức nhanh chóng khôi phục về trạng thái bình thường, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt. Cô ta che ngực mình, cau mày nói, “Vết thương của tôi vô cùng đau đớn, xin cho tôi nghỉ một chút.”
 
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, không hỏi tiếp nữa, bắt đầu chỉnh sửa lại kết quả thẩm vấn.
 
Cô ghi chép hai điều liên quan tới Ôn Thủ Ức.
 
Một, Ôn Thủ Ức có khúc mắc trong lòng, hẳn là có liên quan tới vấn đề thân phận.
 
Hai, vụ kiện của Đậu Khanh Ngôn không đáng nhắc đến, hẳn là phía sau chuyện đó không có uẩn khúc gì. Nhưng tại sao Đậu Khanh Ngôn có thể mời Ôn Thủ Ức làm luật sư, cũng trở thành bạn tốt với nhau, đây là vấn đề đáng để điều tra đến cùng. Về điểm này, có thể đột phá từ bên phía Đậu Khanh Ngôn.
 
Ghi chép xong hai điều này, Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu lên, thấy Ôn Thủ Ức đã khá hơn nhiều, đang uống nước.
 
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, “Chúng ta tiếp tục chứ?”
 
“Được.” Giọng điệu Ôn Thủ Ức khôi phục lại bình thường, “Ngại quá, vừa rồi tôi thất thố, mong cô Cố thông cảm cho.”
 
“Ừm, tôi biết rồi.” Cố Niệm Chi không tiếp tục hỏi tới cùng, vì chắc chắn Ôn Thủ Ức đã có sự đề phòng ổn thỏa rồi, nếu tiếp tục khoét vào góc độ đó thì sẽ không đạt được hiệu quả lớn hơn. Cô bắt đầu hỏi Ôn Thủ Ức về quan hệ với Hà Chi Sơ.
 
Cố Niệm Chi đan hai tay lại, đặt trêи chiếc bàn dài mảnh trước mặt, cười hỏi, “Cô Ôn đi theo Giáo sư Hà bao lâu rồi? Cô đường đường là Phó Giáo sư của khoa Luật trường Harvard sao lại phải miễn cưỡng đè nén mình, làm cả những công việc bảo mẫu bên cạnh Giáo sư Hà thế?”
 
Ôn Thủ Ức không ngờ Cố Niệm Chi lại nói sang chuyện khác, không hỏi tiếp những chuyện liên quan đến Đậu Khanh Ngôn nữa, mà lại chuyển sang hỏi về quan hệ giữa cô ta và Hà Chi Sơ.
 
“… Chuyện này có liên quan tới vụ án hay sao?”
 
Ôn Thủ Ức lạnh nhạt đáp, ngậm chặt miệng lại, dáng vẻ không muốn nói thêm nữa.
 
“Đương nhiên là có liên quan rồi.” Hai tay Cố Niệm Chi chống cằm, cười híp mắt nhìn Ôn Thủ Ức, “Cho nên cô nhất định phải trả lời.”
 
“Liên quan thế nào?” Ôn Thủ Ức nhất quyết hỏi cho tới nơi tới chốn, không chịu thôi. Cô ta thật sự không hiểu quan hệ giữa cô ta và Hà Chi Sơ thì có liên quan gì tới vụ án của Đậu Khanh Ngôn chứ.
 
“Tại sao tôi phải nói cho cô biết?” Cố Niệm Chi nghiêng đầu, “Tôi là Phó Giáo sư hay cô là Phó Giáo sư? Chuyện cô không hiểu lại đi đòi tôi giải thích, cô có xứng với chức danh Phó Giáo sư khoa Luật Đại học Harvard của mình không?”
 
“Cô cố tình cãi bướng!” Khóe mắt Ôn Thủ Ức không kìm được mà giật run lên, “Rõ ràng là cô căn bản không nói ra được nó có liên quan gì đến nhau!”
 
“Tôi đã nói rồi, tôi không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của cô, nhưng ngược lại, cô được mời tới để hỗ trợ điều tra, cho nên cô có nghĩa vụ phải trả lời các vấn đề tôi đưa ra.” Cố Niệm Chi đập bàn một cái rồi nói, “Bởi vì chuyện giữa cô và Đậu Khanh Ngôn còn kéo theo cả Giáo sư Hà nữa. Do đó, quan hệ giữa cô và Giáo sư Hà cũng là một trong những manh mối điều tra của chúng tôi. Cô Ôn, điều này rất khó hiểu sao?”
 
Ôn Thủ Ức tức nghẹn lời.
 
“Thật không thể tin được, với trình độ này của cô, làm thế nào mà cô lại có thể làm được luật sư trong một Văn phòng Luật lớn nhất nước Mỹ thế, đồng thời lại còn là Phó Giáo sư khoa Luật của Đại học Harvard nữa.” Cố Niệm Chi cúi đầu gõ một đoạn thoại ghi chú vào trong laptop, “Nói đi, đừng có chơi trò lừa gạt qua cửa trước mặt tôi.”
 
“Tôi không hiểu ý của cô.” Ôn Thủ Ức đành phải đá quả bóng lại cho Cố Niệm Chi, “Tôi chỉ là trợ giảng của Giáo sư Hà, làm bảo mẫu phụ trách sinh hoạt của anh ấy từ lúc nào thế? Có phải cô nhận nhầm người rồi không?”
 
“Không hiểu ý của tôi à?” Cố Niệm Chi nhìn thẳng vào Ôn Thủ Ức, “Cô chưa từng làm công việc bảo mẫu phụ trách sinh hoạt sao? Thế nhưng tôi lại tận mắt trông thấy, khi còn ở thành phố C, cô đã bật ô lên che cho Giáo sư Hà, ân cần như một bảo mẫu vậy. Sau đó, khi ở Mỹ thì càng không cần tôi phải nói đúng không? À, cũng có khả năng không phải là bảo mẫu, mà là quản gia. Đúng, dùng từ quản gia để miêu tả thì hợp lý hơn.”
 
“Cô im đi!” Cuối cùng Ôn Thủ Ức cũng bị chọc giận, “Tôi với Giáo sư Hà là chỗ thân quen, nhà anh ấy có ơn với nhà tôi, anh ấy lại không có người thân bên cạnh, tôi giúp đỡ anh ấy nhiều một chút thì có gì không được? Chỉ là sự giúp đỡ hỗ trợ giữa đồng nghiệp với nhau thôi, sao qua miệng cô nó lại thành khó nghe như vậy chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.