Chương trước
Chương sau
Chương 506:
 
“Chuyện này quá phức tạp, anh không định khăng khăng theo lề lối cũ.”
 
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói.
 
Cho nên anh lựa chọn hành động thật bất ngờ và ngoài dự liệu của mọi người, không ngầm thừa nhận mối quan hệ yêu đương với Đậu Khanh Ngôn, cũng không nói ra sự thật, mà công khai phủ nhận tính chân thực của những bức ảnh đó.
 
“Phủ nhận tính chân thực của những bức ảnh đó sao? Anh muốn nói rằng những bức ảnh đó là Photoshop sao?” Cố Niệm Chi như có chút băn khoăn, “Nhưng mà những lời như thế, sao người khác có thể tin được chứ?”
 
“Lúc đầu có lẽ sẽ tin, nhưng qua một thời gian thì không biết được.” Hoắc Thiệu Hằng ngả người ra ghế xô-pha, toàn thân dần trở nên thảnh thơi, nhẹ nhõm như không có chuyện gì xảy ra vậy, “Nhưng cũng không sao. Lần này, anh cược được.”
 
“Vì sao?”
 
“Thứ nhất, lần nhiệm vụ trước cách hiện tại đã bảy năm. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, ngay cả nhân viên cũng đã thay đổi mấy lần, khả năng đối phương có thể điều tra ra là không lớn. Có điều, để cho an toàn, anh đã ra lệnh cho toàn bộ người của Cục tác chiến đặc biệt ở hai nước đó rút về hết. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, giờ này ngày mai, bọn họ đã có mặt ở Trụ sở của Cục để báo cáo rồi.”
 
Trước tới nay, Hoắc Thiệu Hằng chưa bao giờ là người lỗ mãng, ngược lại, anh làm việc cực kì cẩn thận, tính trước làm sau, không đánh nếu không nắm chắc.
 
“Thật sao? Vậy liệu em có thể suy luận rằng, anh đã cắt đứt hệ thống mạng kết nối ra bên ngoài rồi không? Chí ít là trước ngày những người đó về, hệ thống mạng đều sẽ trong tình trạng bị phong tỏa đúng không?”
 
Cố Niệm Chi chỉ thoáng suy tư một chút đã nghĩ được ngay tới khả năng này.
 
Cô là thế hệ Internet, đương nhiên cũng hiểu được uy lực của hệ thống mạng đối với việc truyền bá tin tức lớn đến thế nào.
 
Nếu như những bức ảnh đó muốn rò rỉ ra ngoài, cách nhanh nhất chính là hệ thống mạng.
 
Mà Hoắc Thiệu Hằng đã kịp thời phong tỏa kết nối hệ thống mạng cả trong nước và ngoài nước, tạm thời có thể phong tỏa tin tức một quãng thời gian.
 
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Hoắc Thiệu Hằng gõ nhẹ vào trán của cô, “Đúng, anh đã ra lệnh cho Tiểu Trạch khởi động chương trình phong tỏa Trường Thành, đồng thời giám sát tất cả các IP có ý định vượt tường.”
 
Thời gian anh muốn tranh cướp không nhiều, chỉ cần một ngày một đêm, tròn hai mươi bốn tiếng là đủ rồi.
 
Kể cả tổ chức tình báo nước ngoài có đạt được những bức hình này của anh, biết được vấn đề trong đó thì nhanh nhất cũng phải mất đến bốn mươi tám tiếng, cho nên, lần này thời gian đứng về phía bọn họ.
 
Đây cũng là nguyên nhân anh quyết định không thừa nhận mối quan hệ yêu đương này, bởi vì anh có khả năng để không thừa nhận.
 
Cũng giống như sáu, bảy năm trước, bố Đậu Khanh Ngôn mới lên làm Thủ tướng, có ý muốn thò tay vào Bộ Quốc phòng, điều anh ra ngoài, Thượng tướng Quý cũng có đủ khả năng để từ chối Thủ tướng Đậu vậy.
 
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng mềm nhũn cả, cô khẽ khàng nói, “… Anh làm thế này, có phải vì em không?”
 
Vì cô mà anh nhiều lần phá lệ, cô hẳn là nên cảm thấy tự hào vì điều này chứ nhỉ? Thật ra, trêи mặt cô đã không nhịn được mà lộ ra một chút kiêu ngạo rồi.
 
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô một cái rồi làm như không bận tâm, nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói, “Em nghĩ nhiều quá rồi, đây là vì anh muốn tìm tới kẻ chủ mưu phía sau thôi.” Nói xong, anh đứng lên, nói: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm đi.”
 
Cố Niệm Chi hơi bĩu môi, nói với theo sau lưng anh: “Ngày mai em muốn tới trường một chuyến, anh bố trí xe giúp em nhé?”
 
Từ Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt tới Đại học B không có tuyến xe buýt, muốn đi bộ thì càng không thể, do đó cô nhất định phải có xe mới có thể đi được.
 
“Tới trường sao?” Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhíu mày, hỏi: “Chưa tới khai giảng, em tới trường làm gì?”
 
“Giáo sư Hà nói với em, có chút việc ở trường, muốn em tới trước báo danh.” Cố Niệm Chi đàng hoàng trả lời, “Thật ra em nên tới đó từ sớm rồi.”
 
“Giáo sư Hà ư?” Hoắc Thiệu Hằng hời hợt phẩy tay, “Em không cần phải đi nữa đâu. Giáo sư Hà của em đã bị anh đưa tới Trụ sở để hỗ trợ việc điều tra chuyện những bức ảnh đó bị lộ ra ngoài rồi.”
 
Tin này khiến cho Cố Niệm Chi chấn kinh đến mức im lặng mấy giây, sau đó nhảy bật lên khỏi ghế xô-pha, đuổi theo Hoắc Thiệu Hằng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Hoắc thiếu, rốt cuộc anh còn làm những chuyện gì nữa thế?”
 
Hoắc Thiệu Hằng dừng bước lại, quay người nhìn cô, “Anh đưa tất cả khách khứa ở dinh thự Thủ tướng về Trụ sở để hỗ trợ điều tra. Khi em gọi cho anh, là lúc anh vừa mới từ đó trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.