Chương trước
Chương sau
Chương 493:
 
Đậu Khanh Ngôn nhắm mắt lại, “Được rồi, tôi nói với cô những điều này có để làm gì đâu? Tôi đi tìm Thiệu Hằng…” Nói xong, cô ta bước một bước về phía Cố Niệm Chi, “Mau trả điện thoại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
 
“Chị còn dám dọa dẫm tôi à? Hơn nữa, từ đầu đến cuối chị cũng có khách khí với tôi đâu? Chị còn có thể không khách khí được hơn nữa cơ à?” Cố Niệm Chi cũng không muốn phí lời thêm, “Điều quan trọng hơn nữa đó là, chị Đậu này, sáu, bảy năm trước, chị và Hoắc thiếu đều là quân nhân, mà còn là quân nhân của Cục tác chiến đặc biệt, hai người không thể tùy ý ra nước ngoài được. Nhưng theo lời chị nói thì hai người không chỉ ra nước ngoài, mà còn đi mấy nước khác nhau, ở chung với nhau, thậm chí còn chụp những bức ảnh thân mật này. Liệu có phải tôi có thể kết luận rằng, thực chất không phải hai người tự ra nước ngoài, mà là đi vì việc công. Đúng không nhỉ?”
 
Trong lòng Đậu Khanh Ngôn trầm xuống, không kìm được lùi lại hai bước, nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt khó tin. Dường như cô ta không thể tin vào tai mình, càng không dám tin có người thông minh như vậy, chỉ dựa vào mấy bức ảnh lại có thể nói đúng đến tám, chín mươi phần trăm chuyện năm đó.
 
“Cô… cô đang nói cái gì? Tôi không hiểu ý cô.” Đột nhiên Đậu Khanh Ngôn nhớ ra tính chất nghiêm trọng của chuyện này, nhớ ra tuyệt đối không được công khai những bức ảnh kia để người khác nhìn thấy, nên không khỏi càng bối rối hơn. Cô ta không còn chú ý được đến lễ độ và hình thức nữa, bổ nhào cả người tới, “Trả điện thoại cho tôi!”
 
“Không trả! Không trả!”
 
Thân thủ nhanh nhẹn của Cố Niệm Chi hơi dịch sang bên cạnh, chạy nhanh ra khỏi góc tường khuất bị ngăn cách bởi tấm bình phong này, chạy ra ngoài phòng khách.
 
“Ngăn cô ta lại!”
 
Đậu Khanh Ngôn hô to một tiếng, vội vàng đuổi theo.
 
Mấy vệ sĩ và nhân viên của phủ Thủ tướng lao về phía Cố Niệm Chi.
 
Lúc này, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng mới chú ý đến tình hình phía Cố Niệm Chi, lập tức sợ đến mức trắng bệch mặt mũi, không biết bà cô nhỏ này lại gây ra tai họa gì rồi. Hai người họ không nói lời nào liền tách khỏi đám đông chạy tới ngăn cản những vệ sĩ và nhân viên vô cùng hung hăng của phủ Thủ tướng kia.
 
Cố Niệm Chi linh hoạt trong đám người như một cái đuôi cá vậy, rẽ trái, ngoặt phải, chạy ra khỏi phòng khách rất nhanh, rồi chạy về phía cửa sau.
 
Vừa mới chạy ra cửa sau, một thân hình cao lớn đã bước từ bậc thang đi xuống, làm cô đâm sầm luôn vào lòng anh ấy.
 
Đó chính là Hoắc Thiệu Hằng vừa nói chuyện với Thủ tướng xong quay lại.
 
“Hoắc thiếu đã quay lại rồi! Bọn họ đều bắt nạt em! Em sợ quá!”
 
Cố Niệm Chi túm lấy vạt áo trước ngực Hoắc Thiệu Hằng, vùi đầu vào ngực anh nức nở, thật ra là chẳng có một giọt nước mắt nào chảy ra cả.
 
Trong lòng cô đang tức giận như có lửa đốt, cho dù có nước mắt thì cũng đã bị đốt khô luôn rồi.
 
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại, hai tay ôm Cố Niệm Chi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
 
Mấy vệ sĩ đang lao đến vội phanh lại, cúi chào Hoắc Thiệu Hằng, sau đó chỉ vào Cố Niệm Chi đang vùi đầu vào ngực anh nức nở, nói: “Việc này… việc này… cô Cố cầm điện thoại của cô chủ chúng tôi, xin Thiếu tướng Hoắc bảo cô Cố trả điện thoại lại cho cô chủ của chúng tôi.”
 
Lúc này, Đậu Khanh Ngôn cũng thở hồng hộc đuổi đến nơi.
 
Tách mấy người vệ sĩ đang cản đường ra, cô ta nhìn thấy ngay Hoắc Thiệu Hằng đứng im không nhúc nhích ở cửa sau. Thân hình cao lớn của anh dường như đã chặn cả ánh đèn chiếu từ sân sau ở sau lưng.
 
Mũi Đậu Khanh Ngôn hơi cay cay. Cô ta nghẹn ngào xông tới, vừa muốn kéo Cố Niệm Chi từ trong lòng Hoắc Thiệu Hằng ra, vừa nghẹn ngào cầu xin: “Thiệu Hằng ơi, em xin anh đấy! Anh bảo cô Cố trả lại điện thoại cho em đi! Xin anh đấy! Trả lại điện thoại cho em!”
 
Hoắc Thiệu Hằng che chở cho Cố Niệm Chi, khẽ dịch sang bên cạnh khiến cho Đậu Khanh Ngôn lập tức bị vồ ếch.
 
Cô ta lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống dưới chân cầu thang, may mà hai vệ sĩ kịp thời giữ chặt lấy cô ta.
 
“Thiệu Hằng! Sao đến cả màu xanh đỏ đen trắng anh cũng không phân biệt được vậy?!” Đậu Khanh Ngôn tức giận tới mức run lên. Cô ta chỉ vào Cố Niệm Chi đang nức nở trốn trong ngực Hoắc Thiệu Hằng, nói: “Cô ấy cướp điện thoại của em, mau bảo cô ấy trả lại cho em!”
 
Cuối cùng tiếng ồn ào ở cửa sau đã truyền đến phòng khách, mọi người đều tò mò nhìn sang bên này.
 
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng chạy tới, một trái một phải đứng ở cửa, có ý định ngăn cản ánh mắt tò mò của những vị khách đang ở trong phòng khách.
 
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói: “Em cầm điện thoại của Đậu Khanh Ngôn à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.