Chương trước
Chương sau
Chương 489:
 
Sau khi Hoắc Thiệu Hằng đi không bao lâu, Hà Chi Sơ cũng bị người ta gọi đi, chỉ còn một mình Cố Niệm Chi đứng cạnh tấm bình phong trong góc.
 
Cô cảm thấy hơi vô vị, lúc đầu định đi tìm Đại Hùng và Tiểu Trạch, cuối cùng phát hiện ra Đại Hùng đang trò chuyện thân thiết với một cô gái lạ, còn Tiểu Trạch đang nói chuyện với Bạch Duyệt Nhiên và Bạch Sảng, điệu bộ cũng rất hứng chí.
 
Cố Niệm Chi không nỡ quấy rầy bọn họ nên một mình đi ra sau tấm bình phong, phát hiện ra chỗ đó lại là một nơi tuyệt vời rất khác, có đặt một chiếc ghế xô-pha hình chữ L cực kì đẹp và thoải mái.
 
Cô ngồi nghiêng người trêи ghế xô-pha, lấy điện thoại ra nghịch.
 
Không lâu sau, có một người ngồi xuống bên cạnh cô.
 
Cố Niệm Chi ngước mắt lên nhìn, nhận ra đó là Đậu Khanh Ngôn, người lúc nãy mới nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng.
 
“Em chính là Cố Niệm Chi à?” Đậu Khanh Ngôn quan sát cô từ trêи xuống dưới, mỉm cười nói: “Thiệu Hằng là người giám hộ của em sao?”
 
“Vâng, tôi là Cố Niệm Chi, chị là ai ạ?”
 
Cố Niệm Chi cũng quan sát kỹ Đậu Khanh Ngôn. Mặc dù cô biết tên của Đậu Khanh Ngôn, nhưng lúc nãy khi cô ta tới gọi Hoắc Thiệu Hằng đi, cũng chưa giới thiệu tên của mình cho Cố Niệm Chi. Thật ra là từ đầu đến cuối, Đậu Khanh Ngôn đều không hề nhìn Cố Niệm Chi một chút nào.
 
Bất kể là người nào khi bị coi thường trắng trợn như thế đều không vui vẻ gì, Cố Niệm Chi cũng không phải là ngoại lệ.
 
Đậu Khanh Ngôn mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều trắng bóc, “Tôi là Đậu Khanh Ngôn, đây là nhà của tôi.” Cô ta quơ tay ra hiệu, rồi thuận thế đưa hai cánh tay ra sau, đặt lên thành ghế xô-pha. Tư thế cô ta ngồi ở trêи ghế xô-pha giống như một nữ hoàng vậy, trong thoáng chốc Cố Niệm Chi liền biến thành cung nữ nhỏ bé làm nền bên cạnh cô ta.
 
Cố Niệm Chi khẽ nhíu mày, từ ghế xô-pha đứng lên, đi ra bên cạnh còn lại của ghế sofa chữ L ngồi, thoát khỏi phạm vi thanh thế của “Nữ hoàng Đậu”.
 
“Chào chị Đậu.” Cố Niệm Chi gật đầu đáp lại cô ta, vô cùng lễ phép nói: “Bữa tiệc buffet của nhà chị rất khá, tôi rất thích cả rượu lẫn đồ ăn.”
 
Đậu Khanh Ngôn không hài lòng lắm với cách xưng hô “chị Đậu” này, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nhún vai nói: “Thật ra đều là do anh trai và em gái tôi chuẩn bị, không liên quan gì đến tôi. Hôm nay tôi vừa mới trở về, còn chưa quen với chênh lệch múi giờ đây…”
 
Cố Niệm Chi mỉm cười, không nói gì nữa, lấy điện thoại của mình ra nghịch.
 
Đậu Khanh Ngôn lại lặng lẽ quan sát cô một hồi, rồi đột nhiên hỏi tiếp: “Thiệu Hằng là người giám hộ của em à? Anh ấy đã nuôi em sáu năm sao?”
 
Cố Niệm Chi thở dài trong lòng, thầm nghĩ thật đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Cô cất điện thoại đi, lạnh nhạt ngước mắt lên nói: “Trước kia Hoắc thiếu là người giám hộ của tôi, nhưng bây giờ tôi đã đến tuổi thành niên rồi, không cần người giám hộ nữa.”
 
“Vậy sao?” Đậu Khanh Ngôn vẫn tỏ vẻ không tin, “Em mới vừa tròn mười tám tuổi, tức là khi bắt đầu đi theo Hoắc thiếu em mới có mười hai tuổi thôi sao?”
 
“Đúng thế, Hoắc thiếu đã cứu tôi, sau đó tôi lớn lên bên cạnh Hoắc thiếu.”
 
Cố Niệm Chi cũng không giấu giếm gì cả.
 
Đậu Khanh Ngôn nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giống như mỹ nữ trong truyện tranh của cô ấy, còn cả vẻ trẻ trung, xinh tươi và tinh thần lạc quan không gì địch nổi của tuổi trẻ kia, trong đáy lòng cô ta có chút mất mát, ngoài ra, còn có cả cảm giác không cam lòng nữa.
 
“Em đã đi theo Thiệu Hằng lâu như vậy rồi, có biết anh ấy có mấy cô bạn gái không?”
 
Đậu Khanh Ngôn ngồi gần Cố Niệm Chi hơn một chút, lặng lẽ đè thấp giọng hỏi, giống như là đang tâm sự với bạn gái thân thiết vậy.
 
Cố Niệm Chi thoáng ngớ người ra trong một giây, thật sự không ngờ vừa nói mấy câu Đậu Khanh Ngôn đã hỏi về vấn đề riêng tư như thế này.
 
Cô thấy khó xử mất một lúc lâu, mới mỉm cười nói: “Đây là việc riêng của Hoắc thiếu, tôi không biết đâu. Nếu chị muốn biết thì tự hỏi Hoắc thiếu đi ạ!”
 
“Em không biết sao? Cả em mà cũng không biết sao?” Trong lòng Đậu Khanh Ngôn bỗng vui vẻ hẳn lên, giọng nói kϊƈɦ động đến mức run rẩy: “Có phải trong sáu năm nay anh ấy không hề có một người bạn gái nào không?!”
 
Cố Niệm Chi cạn lời. Này chị gái, tôi thật sự không biết trả lời chị như thế nào nữa đây!
 
Thấy Cố Niệm Chi không nói lời nào, Đậu Khanh Ngôn càng cảm thấy phỏng đoán của mình là chính xác, liền kϊƈɦ động dựa vào ghế xô-pha, dùng tay day ấn đường của mình, nói lẩm bẩm: “Có phải anh ấy giống như mình nghĩ không? Có phải anh ấy hối hận rồi không?
 
Cố Niệm Chi á khẩu. Này chị gái, rốt cuộc là chị muốn thế nào hả?! Tự hỏi tự trả lời thế này mà cũng được sao?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.