Chương trước
Chương sau
Chương 458:
 
Hoắc Gia Lan nghe thấy vậy bèn điên cuồng lắc đầu, trong miệng phát ra tiếng ú ớ, tỏ vẻ mình không liên quan gì đến cái chết của mẹ mình. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng đã sai người dùng băng dính dán miệng cô ta lại rồi, dù cho miệng lưỡi cô ta dẻo quẹo đến đâu cũng không thể nào thi triển được.
 
Với thói quen nghề nghiệp của một sinh viên Luật, Cố Niệm Chi cảm thấy vẫn nên cho Hoắc Gia Lan cơ hội nói chuyện thì hơn, nhưng Hoắc Gia Lan đã bị Hoắc Thiệu Hằng ra lệnh dán miệng rồi nên Cố Niệm Chi lại nhận định hoàn toàn không có chút lập trường nghề nghiệp nào rằng, chuyện Hoắc thiếu làm nhất định là đúng. Chắc chắn anh ấy sẽ có nguyên nhân nào đó không thể công khai nên mới dùng băng dính dán miệng Hoắc Gia Lan lại.
 
Đôi mắt cô đảo một vòng, sau đó nói, “Chuyện này Hoắc thiếu đã điều tra từ mười năm trước, ông cụ Hoắc ạ. Có phải cụ nên tín nhiệm Hoắc thiếu thêm một chút không ạ? Tin rằng Hoắc thiếu làm thế này nhất định là có nguyên nhân.”
 
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng lướt qua trêи mặt cô, dừng lại trêи người lính công vụ, một lần nữa hạ lệnh, “Đưa đi, nhốt vào trại tạm giam trong Cục tác chiến đặc biệt.”
 
“Con nói rõ cho bố, cuối cùng con muốn làm gì?!”
 
Hoắc Quan Thần cũng nổi giận, ông ta nhẫn nhịn cả một buổi tối rồi, cuối cùng không nhịn được nữa.
 
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng về phía trước, nói, “… Phát hiện nói dối. Chúng ta cần tiến hành các biện pháp phát hiện nói dối để tra hỏi cô ta.”
 
Hoắc Gia Lan kinh hãi, cuối cùng không chịu nổi áp lực tinh thần khủng bố như thế này, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
 
Hai người lính công vụ khiêng Hoắc Gia Lan ra ngoài cửa.
 
Ông cụ Hoắc há to miệng, cuối cùng cũng không kêu thành tiếng, nhưng lại ho khan một trận dữ dội khiến cho cả người như gập xuống, giống như một con tôm già ốm yếu.
 
Chú chương và thím chương vội vàng xoa lưng cho ông cụ rồi cuống quýt đưa ông cụ lên gác. chương Văn Na và chương Văn Kiệt lấy điện thoại ra, nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, chúng em có thể gọi bác sĩ cho ông không ạ?”
 
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, cuối cùng lại hỏi, “Y tá chương đâu?”
 
Y tá chương đã chăm sóc ông cụ Hoắc mấy chục năm nay, là người hiểu rõ tình trạng sức khỏe của ông ta nhất.
 
Bà ta vốn ở tại nhà họ Hoắc, nhưng đêm Giáng sinh đó Hoắc Thiệu Hằng đột nhiên nói muốn về nhà đón năm mới nên bà ta mới tạm thời rời khỏi nhà họ Hoắc, đi về nhà mình.
 
Chú chương và thím chương lặng lẽ nhìn anh một chút rồi lại nhanh chóng quay đi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, không dám nói câu nào.
 
Lúc này, Tống Cẩm Ninh mới nhìn rõ trong nhà có thêm một vài người.
 
Chú chương, thím chương và hai người con bọn họ đều tới nhà họ Hoắc sau khi Tống Cẩm Ninh xảy ra chuyện, vì thế nên Tống Cẩm Ninh không có chút ấn tượng nào với bọn họ.
 
Bà dùng mắt ra hiệu, len lén liếc Cố Niệm Chi một cái.
 
Cố Niệm Chi còn mù mờ không biết hơn cả bà, đành phải nhẹ nhàng nhún vai với bà, ra vẻ mình cũng không thể trả lời.
 
Hoắc Thiệu Hằng thoáng thấy hai người này đánh mắt với nhau, đôi môi mím chặt chợt buông lỏng ra. Anh ngẩng đầu lên nói với chương Văn Na và chương Văn Kiệt, “Gọi y tá chương về, tôi đưa mẹ tôi và Cố Niệm Chi về dinh thự.”
 
Anh dừng lại một chút rồi đi tới bên cạnh ông cụ Hoắc, đưa tay vỗ vỗ vai ông ta, “Ông nội, chúc mừng năm mới.”
 
Ông cụ Hoắc ngẩng đầu nhìn anh, đứa cháu này đúng là đã trưởng thành rồi…
 
“Được, cháu về trước đi. Nhưng mà…” Ông cụ Hoắc cắn răng, “Giao thừa năm nay, cháu nhất định phải về nhà đấy.”
 
“Vâng.” Lần này thì Hoắc Thiệu Hằng đồng ý thật, trước mặt ông cụ Hoắc, lời hứa của anh vẫn còn hữu hiệu.
 
Hoắc Gia Lan bị đưa đi, Hoắc Thiệu Hằng quay người đưa Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh rời khỏi nhà họ Hoắc.
 
Hoắc Quan Thần ngơ ngác nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng không nhịn được nữa, vội vàng sải bước đuổi theo.
 
Ở cửa sắt lớn ngoài cổng nhà họ Hoắc, Hoắc Thiệu Hằng đã lên xe, Cố Niệm Chi chui vào theo, ngồi ở giữa hàng sau, một bên khác không có người, là để dành cho Tống Cẩm Ninh.
 
Nhưng lúc này Hoắc Quan Thần đuổi tới, cuối cùng cũng kéo ống tay áo của Tống Cẩm Ninh lại.
 
Lúc từ trong nhà bước ra, Cố Niệm Chi và Tống Cẩm Ninh đều mặc áo khoác.
 
Cố Niệm Chi mặc áo lông tới đầu gối còn Tống Cẩm Ninh mặc một bộ áo khoác len cashmere màu tím nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.