Chương trước
Chương sau
Chương 453:
 
Hoắc Gia Lan trợn mắt nhìn Cố Niệm Chi, vào thời điểm này, cô ta bị hỏi đến mức choáng váng hết cả đầu óc.
 
Rõ ràng mọi thứ đã rõ mồn một rồi, ở ngay cạnh tay mẹ cô ta cơ mà?! Vì sao từ miệng Cố Niệm Chi nói ra, lại giống như cả hai hoàn toàn không có liên quan gì với nhau vậy?! Cuối cùng là sai chỗ nào?!
 
Bạch Cẩn Nghi ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, lên tiếng giải vây giúp Hoắc Gia Lan, “Mọi người không biết đó thôi, Hân Tuyết, mẹ của Gia Lan là một người phụ nữ vô cùng hiền lành. Vì thanh danh của Tống Cẩm Ninh nên sau khi Hoắc Quan Nguyên chết, bà ấy cũng không lộ ra chuyện này, im lặng chịu đựng sáu năm, cuối cùng không thể nào chịu được nữa mới tự sát mà chết đi, đến tận lúc chết vẫn không công khai những bức thư tình này ra.”
 
“… Mà cuối cùng Gia Lan lựa chọn công khai, là vì con bé đã mất đi quá nhiều. Nếu như các người vì vậy mà trách cứ con bé thì thật sự quá ích kỷ và ác độc. Chẳng lẽ chỉ có mạng của các người là mạng, còn hai mạng mẹ con nhà người ta không phải là mạng sao?!”
 
Bạch Cẩn Nghi nói như thế, cũng không phải không có lý.
 
Trong phòng khách đã bắt đầu có người gật đầu phụ họa, cảm thấy như thế thật sự có thể giải thích một cách hoàn hảo vì sao La Hân Tuyết lại giấu giếm những bức thư tình này suốt sáu năm trời, cuối cùng mãi đến lúc tự sát cũng không nói một câu nào.
 
Cố Niệm Chi lẳng lặng chờ đến khi tiếng xì xào bàn tán trong phòng khách kết thúc mới cất giọng nói, “Không tệ, đây đúng là một cách giải thích. Thế nhưng, đây cũng là một loại gán ghép vô cùng miễn cưỡng, đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm.”
 
“Sao lại là gán ghép miễn cưỡng được? Lại còn đầy lỗ hổng, đánh tráo khái niệm nữa chứ?!” Hoắc Gia Lan đã bất tri bất giác đứng bên cạnh Bạch Cẩn Nghi, “Rõ ràng chính là nguyên nhân như thế, cô đừng có vì muốn lấy lòng anh họ tôi mà nịnh nọt a dua hùa theo mẹ anh ấy.”
 
“Cô đừng suy bụng ta ra bụng người. Chính cô là người mẹ ruột mình chết cũng không thèm truy cứu, lập tức quay sang lấy lòng người ngoài để tra tấn người nhà ấy.”
 
Cố Niệm Chi vừa nói ra khỏi miệng, Hoắc Gia Lan liền hối hận đến không thể cắn đứt đầu lưỡi mình, đặc biệt là khi Hoắc Gia Lan nhắc tới Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi lại càng mạnh mẽ đả kϊƈɦ cô ta không chừa chút đường lùi nào.
 
“Hoắc Gia Lan, tôi học Luật, cho tới bây giờ đều nói trêи phương diện luật pháp. Kể cả cô có đứng trêи tòa án đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ nói như thế này.”
 
Bạch Cẩn Nghi ôm lấy vai Hoắc Gia Lan, ra vẻ thân mật, vừa quay sang quở trách Cố Niệm Chi, “Mẹ của Gia Lan chết là vì quá mức đau khổ và bi thương với những bức thư tình kia cho nên mới tự sát.”
 
Cố Niệm Chi giương ngón tay lên lắc lắc, “Nhà Vật lý Bạch, lời này nghe không lọt tai chút nào. La Hân Tuyết vợ của Hoắc Quan Nguyên, không tự sát ngay khi chồng mình vừa gặp nạn, khi thấy được “thư tình” của chồng mình với người phụ nữ khác, cũng không lập tức tự sát, lại chờ sáu năm sau mới tự sát… Khoảng cách thời gian này, thật sự là quá dài đấy nhỉ?”
 
Bạch Cẩn Nghi cứng họng.
 
“Còn nữa, theo như lời Hoắc Gia Lan nói, những bức thư này được La Hân Tuyết cất giấu vô cùng kĩ. Trước khi bà ấy tự sát, ngay cả con gái ruột của bà ấy cũng không biết tới sự tồn tại của những bức thư này. Xin hỏi bà làm sao lại biết được rằng sáu năm trước La Hân Tuyết đã thấy những bức thư này? Là bà ấy đã từng nói với bà sao?”
 
Bạch Cẩn Nghi tiếp tục á khẩu.
 
“Nhà Vật lý Bạch à, xin hỏi làm sao bà lại biết sáu năm trước La Hân Tuyết đã có những bức thư này?”
 
“Tôi cũng chỉ suy luận bình thường thôi. Nếu như là di vật của Hoắc Quan Nguyên, vậy thì sáu năm trước đã giao cho bà ấy, cho nên…”
 
Bạch Cẩn Nghi lắp ba lắp bắp, cố gân cổ lên cãi.
 
“Cho nên nói tới nói lui, đều là ước đoán chủ quan của bà mà thôi, cũng không có bất cứ chứng cứ nào chứng minh.” Cố Niệm Chi quay đầu, ánh mắt nhìn lướt qua các vị khách trong phòng khách, “Tôi cũng có thể ước đoán chủ quan, suy luận ra một kết quả khác. Đó là, sáu năm trước La Hân Tuyết cũng không có được những bức thư này, mà là sáu năm sau, có người cố ý đưa cho bà ấy xem mới dẫn tới việc bà ấy tự sát. Hoặc là, ngay sau khi bà ấy chết đã để lên giường bà ấy. Cho nên, những bức thư này, là ai đưa cho bà ấy? Vì sao người này lại có thư do chính tay hai người Hoắc Quan Nguyên và Tống Cẩm Ninh viết? Ai có điều kiện và động cơ để làm thế?”
 
Cố Niệm Chi nói đến đây thì ánh mắt đã di chuyển nhìn thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, thật sự như đang chỉ thẳng vào mặt bà ta mà nói “chính là bà, chính là bà, chính là bà” vậy.
 
Bạch Trường Huy sa sầm mặt xuống, tức giận nói, “Cô Cố nói năng cho cẩn thận. Những câu này không thể nói lung tung được. Chính cô cũng đã nói cô chỉ ước đoán chủ quan, sao có thể nói chuyện hồ đồ giật gân, gán tội danh mưu sát cho em gái tôi như thế chứ.”
 
“… Nhưng chính em của ông, lại chụp ước đoán chủ quan của mình lên đầu người khác đấy thôi. Bà ta khiến cho người ta phải cõng nỗi oan ức mười năm trời, dẫn tới chồng người ta phản bội, hôn nhân ly tán, bản thân người đó cũng bị ngược đãi tới mười năm. Lúc đó, xin hỏi người bảo vệ chính nghĩa như ông đang ở nơi nào thế?”
 
Cố Niệm Chi không hề sợ hãi nhìn thẳng về phía Bạch Trường Huy.
 
“… Người khác không phải là em gái tôi!”
 
Bạch Trường Huy bị Cố Niệm Chi nói tới mức phát rối cả lên, bật thốt ra lời trong lòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.